Chương 13

Nghi Qúy Phi gần như đã rút hết nước trong ao nhưng vẫn không tìm thấy Lăng Thụy .

Lúc này, nhìn thấy tiểu tử này nguyên vẹn xuất hiện trước mặt nàng, tảng đá trong lòng nàng chợt rơi xuống, vẻ tức giận ban đầu trong mắt nàng bị thay thế bằng một cảm xúc khác.

“Nương nương, ôm con đi.”

Thân thể nhỏ bé của Lăng Thụy tuy đã được bôi thuốc và uống thuốc trước khi đến nhưng vẫn không chịu nổi. Chỉ đứng được một lúc, bé đã mất thăng bằng.

Nghi Qúy Phi nhận thấy thân thể nhỏ bé của bé đang run rẩy, liền cúi xuống đưa tay bế bé lên.

Lăng Thụy được bế lên, đôi tay nhỏ nhắn ôm lấy cổ Nghi Qúy Phi.

Một lớn một nhỏ ở gần nhau, Nghi Qúy Phi ngửi thấy trên người bé mùi thuốc, cơ hồ không thể nhận ra nhíu mày, nàng muốn hỏi cái gì đó, nhưng lúc này thật sự không thích hợp.

“Nương nương, không đánh con.”

Lăng Thụy ngồi vững chắc trong lòng Nghi Qúy Phi, quay khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn mọi người: “Ma ma đánh con, đau quá, ma ma nói, nương nương đánh con.”

"Ma ma nói dối."

Lăng Thụy còn quá nhỏ nên không thể mong đợi bé nói chuyện lưu loát, nhưng việc bé xuất hiện ở đây và nói những lời này cũng đủ chứng minh rằng âm mưu sát hại con của hoàng đế là hoàn toàn bị dàn dựng.

Người vừa ném nước bẩn vào người Nghi quý phi nhiều nhất bây giờ bắt đầu tỏ ra hoảng sợ.

Nàng nắm chặt chiếc khăn gấm, không cho mình lộ ra vẻ rụt rè: "Hoàng Hậu nương nương, ma ma trong cung Ánh Dương chết trong cung Phượng Hoa, đây là chuyện chắc chắn!"

Nàng không còn nhắc đến Thất hoàng tử nữa, nhưng nàng lại cắn không buông chuyện Nghi Qúy Phi gϊếŧ hại ma ma.

Chuyện này thực ra không lớn.

Chưa kể trong hậu cung, việc ma ma hay nha hoàn chết trong cung cũng không phải là chuyện hiếm, nghĩ đến việc dùng ma ma để hạ bệ Nghi Qúy Phi cũng chỉ là nằm mơ mà thôi.

Quả nhiên, khi nàng nói xong, không có ai có mặt tiếp lời nàng .

Trong số các phu nhân đến dự tiệc, quốc công phu nhân có tình cảm tốt nhất với Nghi Qúy Phi, bà cười nhẹ nói: “Điều mà Hứa Nhi vừa làm chứng là Quý phi nương nương mưu hại thất hoàng tử và ma ma của người.”

“Hiện tại thất hoàng tử vẫn sống tốt đứng đây, có nghĩa là lời nói của Hứa Nhi đầy dối trá, lời nói của nàng không thể tin cậy được. Quý phi nương nương vẫn luôn là người nhân hậu, nàng gϊếŧ một con gà còn không nỡ, huống chi là gϊếŧ người.”

"Hoàng hậu nương nương, ta cảm thấy đau lòng vì hôm nay Quý phi nương nương lại bị hãm hại như thế này. Ngài phải thay mặt Quý phi nương nương mà làm chủ."

Sau khi nghe Quốc công phu nhân nói như vậy, người liên quan là Nghi Qúy Phi giật giật khóe miệng.

Nàng tính tình kiêu ngạo, bá đạo, từ nhỏ đến giờ chưa từng bị đối xử bất công, nói chung ai dám làm nàng chịu ủy khuất sẽ bị nàng xử lý ngay tại chỗ.

Lần trước Lệnh tần đắc tội nàng, là lệnh phi.

Khi Quốc công phu nhân thay mặt Nghi Qúy Phi bày tỏ sự bất bình, không ai tin lời bà, ngoại trừ một đứa bé dễ bị lừa.

Tiểu hài tử thò đầu tới, áp khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của mình vào Nghi Qúy Phi, dỗ dành Nghi Qúy Phi: “Đừng, đừng buồn.”

Nghi Qúy Phi: "..."

Khóe mắt liếc qua, Nghi Qúy Phi có thể nhìn thấy Quốc công phu nhân đang nhịn cười.

Đối với một người to lớn như vậy mà ở nơi đông người bị một đứa nhỏ dỗ dành, mặt nàng cảm thấy nóng bừng: “Tốt tốt, bổn cung không____-”

"Thật là ủy khuất Quý phi."

Một giọng nói trầm thấp từ xa đến gần vang lên, ông dừng lại xem kịch, nhìn thấy hiện tại Lăng Đế cuối cùng cũng chịu xuất hiện. Ngài vừa xuất hiện, hoàng hậu lập tức đứng dậy dẫn mọi người hành lễ.

Lăng Đế xua tay và ra hiệu cho họ đứng dậy.

Có Lăng Đế ở đây, sự việc nhanh chóng được xử lý, lệnh tần người cầm đầu vu khống Nghi Qúy Phi bị giáng xuống làm thứ phi, phạt cấm túc nửa năm, các phi tần khác cũng lần lượt bị trừng phạt.

Về phần cung nữ Hứa Nhi đã xác định được chủ nhân của mình, Nghi Qúy Phi sẽ tự mình giải quyết.

nàng liếc nhìn Hứa Nhi đang khóc lóc cầu xin sự thương xót, đưa tay bịt lỗ tai Lăng Thụy lại, nhẹ nhàng nói: “Đánh chết.”

nàng không thẩm vấn Hứa Nhi, nàng biết thông qua thẩm vấn sẽ không phát hiện được gì.

Sau khi Lăng Đế trừng phạt xong, ông ban thưởng cho Nghi phi rất nhiều thứ để xoa dịu nàng, dùng giọng nói dịu dàng nói chuyện với Nghi phi, khuôn mặt tuấn tú cộng với đôi mắt dịu dàng như vậy khiến Lệ phi ghen tị.

“Vừa tỉnh dậy, bé con đã vất vả đi tìm nàng…”

"Trên người vết thương khá nặng, mấy ngày nay phải bôi thuốc, uống thuốc..."

Lúc Lăng Đế đang nói những lời này, Nghi phi ôm đứa bé đang ngáp dài vào lòng, bình tĩnh nhìn biểu tình của Lăng Đế, cố gắng đoán xem suy nghĩ của ông.

nàng vốn tưởng rằng Lăng Đế sẽ chán ghét đứa bé dính người trong lòng mình.

Nhưng hiện tại, có vẻ như thái độ của Lăng Đế đối với đứa bé dính người này khá tốt.

Sau khi chuyện nhỏ kết thúc, yến tiệc mùa thu lại tiếp tục, Lăng hoàng đế đối với Nghi Qúy Phi rất ân cần, phần lớn thời gian đều ở lại yến tiệc.

Lúc ông chuẩn bị rời đi, ông còn cố ý gọi Lăng Thụy : "Tiểu Thất, con có muốn đi cùng Phụ hoàng không?"

Tấm thẻ phụ thân yêu thương của Lăng Đế vẫn chưa hết hạn, ông nhìn bé con đang ôm lấy Nghi Qúy Phi, nhớ lại bé con dính người ở thừa hoa cung, muốn được ông ôm ôm, có chút không đã ghiền.

Nghi Qúy Phi nhìn thấy ông nói chuyện, suy nghĩ liền thay đổi.