Chương 12

Lăng Đế cảm thấy hơi khó chịu khi nghĩ đến vụ kiện tụng giữa các phi tần.

May mắn thay, sự cáu kỉnh này ngay lập tức được xoa dịu nhờ sự ngoan ngoãn uống thuốc của Lăng Thụy .

Lăng Thụy cầm một chiếc bát thuốc lớn hơn khuôn mặt bằng hai bàn tay nhỏ bé và ừng ực ừng ực uống xong dược.

Thuốc đắng quá.

Lăng Thụy nhăn mặt đau đớn, nước mắt rơi xuống.

bé khóc lặng lẽ, an an tĩnh tĩnh. Nhưng việc rơi nước mắt lặng lẽ như vậy khiến bé trông càng đáng thương hơn.

Lăng Đế nhìn khuôn mặt nhỏ còn đang rưng rưng nước mắt của bé, lấy khăn tay lau cho bé: “Được, trẫm dẫn con đi tìm quý phi.”

Lăng Thụy gật đầu, ôm lấy cổ ông, để ông bế bé đi.

thái giám Lộc Quang chứng kiến

cảnh này cũng không ngăn cản.

Hắn đã ở cùng Lăng Đế nhiều năm như vậy, rất quen thuộc với sở thích của Lăng Đế. Sở thích lớn nhất của Lăng Đế là mỹ nhân, đủ loại mỹ nhân.

Khi dỗ dành một mỹ nữ, ông luôn là người dịu dàng và tình cảm nhất.

Người ông đang ôm trong lòng tuy không phải mỹ nhân nhưng lại là một bé con xinh đẹp.

Và không ngoa khi nói rằng đây là tiểu hoàng tử xinh đẹp nhất trong số tất cả các hoàng tử, công chúa.

Tiểu hoàng tử ngoan ngoãn, đáng thương, thậm chí còn có thể gọi ông là cha, Lăng hoàng đế lúc này nhất định phải đắm chìm trong niềm vui được làm cha.

Lộc Quang không biết cảm giác của Lăng Đế sẽ kéo dài bao lâu, nhưng hắn có tầm nhìn xa, biết khi nào nên thực hiện.

"Bệ hạ, tiểu hoàng tử không nặng sao? Để ý ngài long thể sẽ mệt ."

Lộc Quang đi theo Lăng Đế, chăm chú hỏi.

Bàn tay to lớn của Lăng Đế ôm chặt đứa bé trong lòng, giả vờ tức giận: “Lão nô, ngươi coi thường thể lực của ta sao?”

Lộc Quang nghe vậy, vội vàng xin lỗi nói: “Bệ hạ đã ở thời kỳ đỉnh cao đã lâu, thể lực đương nhiên là hạng nhất, tất cả đều là do lão nô không biết nói.”

Lộc Quang nhìn như đang xin lỗi nhưng thực chất là đang dỗ dành Lăng Đế với nụ cười trong mắt.

Họ cùng nhau đi bộ đến Phượng Hoa Cung, đi cùng Lăng Phúc đang chạy khắp nơi, dù sao cậu vẫn còn nhỏ nên Lộc Quang không cho cậu ấy đi theo mà nhờ Lan ma ma đưa cậu đi cơm.

Trên đường.

Lăng Thụy nằm trên vai Lăng Đế, nhẹ nhàng cúi đầu xuống, mi mắt đỏ bừng vì khóc, nhìn kỹ có chút sưng lên.

"Cha."

Lăng Thụy nghe vừa rồi thái giám Lộc Quang vừa nói, có chút do dự hỏi: "Con, nặng sao?"

"Không nặng."

Lăng Đế đã ở độ tuổi trung niên, dung mạo và dáng người đều rất cân đối, giọng điệu điềm tĩnh nói: “Nếu con tăng thêm mấy chục cân, phụ hoàng cũng có thể bế con lên.”

Không có mỹ nhân nào trong hậu cung nhẹ hơn đứa con nhỏ trong tay ông, ông có thể dễ dàng bế lên mà không tốn chút sức nào.

Khi Lăng Đế đưa Lăng Thụy đến Phượng Hoa cung, Nghi quý phi trên mặt tràn đầy tức giận bị đè nén.

Lệ phi, cùng lệnh tần và các phi tần khác đang thỉnh cầu hoàng hậu ra quyết định xử trí Nghi quý phi.

"Hoàng hậu, trong ao không có thi thể của Thất hoàng tử, Quý phi nương nương của chúng ta vô tội!"

Đối mặt với tình huống bị các phi tần làm khó dễ, Cung chưởng sự đại cung nữ Cát Yến, quỳ xuống đất, bình tĩnh biện hộ thay quý phi của mình: “Chỉ có thi thể của một người ma ma, ngươi muốn hãm hại quý phi của chúng ta! ! Hoàng Hậu nương nương, nô tỳ tin tưởng chiêu trò như vậy sẽ không giấu được ngài!”

“Ngươi này tiện tì, giờ phút này còn nói là có người khác hãm hại nương nương nhà ngươi? Con dao găm trên ngực ma ma là của nương nương ngươi, bằng chứng xác thực, ngươi giảo biện cũng vô dụng!"

lệnh tần đứng dưới hoàng hậu kích động mà bác bỏ lời của Cát Yến.

Nàng có thù oán với Nghi phi, cho nên rất cố gắng lật đổ Nghi phi: “Hoàng hậu, ta hiểu rồi, muốn tìm được thi thể của Thất hoàng tử, vẫn phải để Nghi phi nói…”

Nàng cũng không có nói rõ ràng là muốn hoàng hậu thẩm vấn Nghi quý phi.

Hoàng hậu ngồi ở phía trên, trong tay cầm một chuỗi tràng hạt, chỉ nhìn vẻ mặt thì khó có thể đoán được nàng sẽ có cảm tình với ai.

Thấy thế cục bế tắc, Lệ phi che miệng ho nhẹ một tiếng, sau đó nhẹ giọng nói: "Thất hoàng tử là con của hoàng đế. Nếu không, chuyện này hãy để bệ hạ xử lý."

Trong lòng Lệ Phỉ, cái chết của Thất hoàng tử là điều chắc chắn.

Hôm nay công khai chuyện này, bắt Nghi phi phải chịu tội sát hại người con của hoàng đế, mục đích của nàng đã đạt được.

Tiếp theo, chúng ta chỉ cần đợi bệ hạ đến xử lý Nghi Qúy Phi.

Bàn tính của nàng ấy rất tốt, nhưng đáng tiếc, vừa nói xong, một bé con loạng choạng bước tới.

"Nương nương."

Bé con chạy tới, nhào vào lòng Nghi Qúy Phi, ngẩng mặt lên, nước mắt lưng tròng nói: “Con tới rồi.”

bé tới đây để lật ngược tình thế của Qúy phi nương nương!

Sự xuất hiện đột ngột của bé con này khiến tất cả những người có mặt đều bị sửng sốt.

Mí mắt Lệ phi giật giật, nàng không nhận ra khuôn mặt của Thất hoàng tử, nhưng đứa bé đang ôm chân của Nghi Qúy Phi, nhìn hình dáng và tuổi tác rất giống với Thất hoàng tử được cho là đã chết trong ao nước.