Chương 14

Nếu đứa bé dính người này thực sự được Lăng Đế nhận về nuôi dưỡng, chắc chắn địa vị của bé sẽ tăng vọt, ít nhất bé sẽ không phải bị ai bắt nạt nữa.

Cơ hội tốt như vậy, ngay cả đại hoàng tử và tam hoàng tử dưới gối hoàng hậu cũng không có được.

Nghĩ đến đây, Nghi Qúy Phi cụp mắt xuống nhìn đứa bé trong lòng, cố gắng gợi ý cho đứa bé.

Nhưng cậu bé ngồi trong lòng nàng chỉ lắc đầu, ngái ngủ nói: "Muốn nương nương, cha , đừng đi."

Bé muốn Qúy phi nương nương, nhưng lại không để Lăng Đế rời đi.

Lăng Đế hiển nhiên bị cự tuyệt, nhưng nhìn tiểu gia hỏa bộ dáng ngái ngủ, tựa hồ lại không có chút nào khó chịu do bị cự tuyệt.

Ông bất lực cười với Nghi Qúy Phi: “Tiểu Thất muốn nàng, không phải trẫm.”

Lăng Thụy cách đây nửa giờ đã uống thuốc, cảm thấy buồn ngủ, nhưng chỉ vì buồn ngủ không có nghĩa là bé không nghe rõ Lăng Đế nói gì. Bé ngơ ngác ngẩng mặt lên, nói với Lăng Đế: “Con muốn cha.”

Bé không nói là bé không muốn cha.

Hoàng đế thích thú đến mức cười lớn.

"Được rồi, ta còn có việc phải làm, con tiếp tục đi." Lăng Đế giơ tay xoa xoa đầu nhỏ của Lăng Thụy, sau đó đưa cho bé một mặt dây chuyền ngọc trên thắt lưng.

Lăng Thụy cầm ngọc bội trong tay nhỏ đưa cho Nghi phi trước mặt Lăng Đế: "Nương nương, cho người"

Nghi Qúy Phi: "..."

Nghi Qúy Phi: “Con mang theo đi.”

Nàng không thiếu mặt dây chuyền ngọc bích.

Lăng Đế thấy hai người hòa hợp với nhau, mỉm cười rồi rời đi.

Lăng Hoàng vừa rời đi, bầu không khí trong bữa tiệc trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

Quốc công phu nhân đi tới ngồi cạnh Nghi phi. Nàng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Thụy , trong mắt tràn đầy vui mừng: “Thất hoàng tử thật là đẹp trai.”

Sau khi khen ngợi, nàng lấy ra một túi gấm đưa cho Nghi Qúy Phi: “Quà gặp gỡ cho Thất hoàng tử.”

Hai người là bạn thân, chỉ cần nhìn nhau là biết đối phương đang nghĩ gì.

Nghi Qúy Phi bĩu môi, không lấy túi gấm: "Sao lại đưa cho ta quà họp mặt của Thất hoàng tử? Ta không có nói là muốn ủng hộ nó."

Quốc công phu nhân nhướng mày, đem túi gấm cường nhét vào trong tay nàng, hạ giọng: “Còn đang giả vờ với ta sao?”

Nếu nàng thực sự không muốn nuôi bé thì bây giờ nàng đã không ôm cậu bé vào lòng.

Tiểu gia hỏa buồn ngủ quá, vùi đầu vào trong lòng Nghi Qúy Phi, nhắm mắt lại, hơi thở nhẹ nhàng mà dài, khuôn mặt tái nhợt thanh tú khiến người ta ngay cả khi ngủ cũng không thể rời mắt.

Quốc công phu nhân cầm tay Nghi Qúy Phi, giọng nói rất nhẹ, nhẹ đến mức chỉ có hai người họ mới nghe được: “Nghi nhi, ta nghĩ đứa nhỏ này cùng ngươi có duyên, ngươi giữ nó lại dưới đầu gối nuôi dưỡng, ta cũng có thể yên tâm."

Nghi Qúy Phi ở trong cung nhiều năm, chưa hề mang thai đứa con nào.

Thái y trong cung và đại phu ngoài cung được tướng quân tìm tới đều đã nhìn qua nàng, nhưng đều vô ích.

Quốc công phu nhân biết rằng nàng luôn mong muốn có một đứa con.

“Nó là con của Tịch phi, ta cùng nó có duyên phận gì? Có cũng là nghiệt duyên.”

Nghi Qúy Phi tuy xinh đẹp nhưng lời nói lại không dễ nghe.

Quốc công phu nhân nghe thấy nàng lại nói những lời khó chịu như vậy, liền trợn mắt, nhéo mu bàn tay.

Nghi Qúy Phi tức giận: "Ngươi thật quá làm càn! Bổn cung chính là Quý phi nương nương!"

Quốc công phu nhân cười lạnh, lại nhéo nàng một cái: “Ta thật là làm càn, ngươi có bản lĩnh, có thể dùng gậy đánh ta chết sao?”

Nghi Qúy Phi: "..."

Nghi quý phi nhất thời vô cùng tức giận.

Hai người là chị em tốt cùng nhau lớn lên, ôn nhu chưa đến một lát, thì đã trở mặt.

Sau khi trở mặt, yến tiệc kết thúc, quốc công phu nhân chuẩn bị rời đi, Nghi Qúy Phi nhìn nàng nhưng lại không nỡ rời xa nàng.

Quốc công phu nhân nhìn nàng lại đây, nắm tay nàng, nhẹ nhàng vỗ về: "Trở về đi, tiểu hoàng tử còn đang ngủ trong cung của ngươi, chắc chắn sẽ sớm tỉnh lại, lát nữa ta sẽ tới gặp ngươi."

Hai người tạm biệt, Nghi Qúy Phi nhìn nàng rời đi, sau đó quay người trở về cung.

Trên đường trở về, nàng tình cờ gặp Lệ Phi.

Lệ Phi nhìn thấy nàng, vô thức lùi lại một bước.

Nghi Qúy Phi đôi mắt đẹp hơi giương lên, ngữ khí bình tĩnh: "Yên tâm, đây là Phượng Hoa cung của ta, nếu muốn đánh ngươi, ta sẽ tìm cơ hội khác."

Lệ Phi nghiến răng nghiến lợi: “Nếu ngươi dám động vào ta, bệ hạ sẽ không tha cho ngươi!”

Nghi Qúy Phi cười lạnh nhìn Lệ phi như thể đang nhìn một thứ rác rưởi đánh giá quá cao năng lực của mình.

Lệ phi bị ánh mắt của nàng chọc vào, còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng Nghi Qúy Phi đã rời đi.

Bữa tiệc mùa thu này tuy có nhiều khúc mắc nhưng cuối cùng cũng đã hoàn thành.

Chưởng sự cung nữ Cát Yến, người chịu trách nhiệm tổ chức yến tiệc mùa thu, sau khi yến tiệc mùa thu kết thúc lại rất bận rộn.

nàng phải tìm ra những sai lầm ở ngoại viện Phượng Hoa Cung và sự phản bội của Hứa Nhi.

Trong lúc Cát Yến đang bận rộn với những việc này, nàng vẫn lại tới nhìn tiểu hoàng tử trên giường của Quý phi nương nương.