Chương 11

"Bệ hạ, Phượng Hoa Cung xảy ra chuyện."

Tiểu thái giám kể lại mọi chuyện xảy ra ở Phượng Hoa Cung: “Bây giờ mọi người trong cung đều đã nhìn thấy thi thể của ma ma được vớt lên từ ao nước. Khi nô tài tới, Quý phi nương nương đã sai người đến làm việc đó. Tiếp tục trục vớt. Cung nữ Hứa Nhi đi ra nhận dạng nói rằng trong hồ vẫn còn thi thể của thất hoàng tử."

“Hoàng Hậu nương nương cũng ở hiện trường, nàng thỉnh ngài qua đi một chuyến.”

Chỉ là một ma ma chết thì hoàng hậu có thể xử lý được, nhưng lần này lại liên quan đến vụ sát hại hoàng tử trước công chúng, hoàng tử là người thừa kế hoàng gia nên sự xuất hiện của hoàng đế đương nhiên là cần thiết.

Nghe được tiểu thái giám nói như vậy, Lăng Đế cũng không có phản ứng ngay.

Lộc Quang nháy mắt với tiểu thái giám, yêu cầu hắn quỳ lạy trước mặt Lăng Đế rồi rút lui.

Căn phòng rơi vào im lặng.

Lăng Đế đang ngồi ở mép giường, không biết mình đang suy nghĩ cái gì, đang suy nghĩ, bên cạnh vang lên một tiếng ho.

"Khụ, khụ khụ."

Lăng Thụy vẫn nằm cho đến bây giờ ngơ ngác ho một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch gần như trong suốt, ho đến đỏ bừng, bàn tay nhỏ bé cũng loạn quơ.

Lăng Đế không có kinh nghiệm chăm sóc bé con, thấy bé ho dữ dội, vô thức bế bé lên vỗ nhẹ vào lưng.

Sau vài cái vỗ nhẹ vào lưng, cơn ho của Lăng Thụy dần giảm bớt.

Lông mi dày của bé run rẩy, dưới ánh mắt của Lăng Đế, bé chậm rãi mở mắt ra.

Hai cha con nhìn nhau, Lăng Thụy chớp mắt, trong đôi mắt to đen như ngọc của bé hiện lên vẻ mờ mịt hỏi: "Ngươi là ai?"

bé còn quá nhỏ, giọng nói của bé hàm hàm hồ hồ, còn mang theo ách ý.

Nhưng Linh Đế lại đối với lời của bé nghe hiểu: "Ta là Phụ hoàng của con, Tiểu Thất, ai đã hại con?"

Lăng Đế vừa mới đến đã hỏi về chính sự.

Lăng Thụy nhìn trước mắt Phụ hoàng mình, tiêu hóa một lát, sau đó chậm rãi nói: "Cha."

Phụ hoàng có nghĩa là cha .

Lăng Đế có chút ngạc nhiên khi Lăng Thụy gọi ông là cha, ông có rất nhiều con, nhưng đây là người duy nhất gọi ông là cha .

Đầu Lăng Thụy vẫn còn đau nên phản ứng có chút chậm chạp.

Sau khi gọi cha, Lăng Thụy mở to mắt như nhớ ra điều gì đó, dùng đôi tay nhỏ bé ôm lấy Lăng Đế ôm Lăng Đế một cái.

"Cha ,ôm, đi Quý phi nương nương!"

Lăng Thụy còn nhớ lúc Lý ma ma bắt nạt bé, bà ta đã cố ý vu khống là nương nương bắt nạt bé!

Bé không ngu ngốc, bé biết ai đang bắt nạt mình.

Lăng Thụy mở bàn tay nhỏ bé ra, cầu xin Linh Đế ôm bé đi tìm phi Quý phi nương nương, thấy bé hai mắt đỏ hoe vì lo lắng, Lăng Đế chỉ vào bộ quần áo nhỏ trên giường: “Mặc quần áo vào rồi đi.”

Trong cung có rất nhiều hoàng tử, công chúa nên không thiếu quần áo nhỏ.

Lăng Thụy bị Lăng Đế nhắc nhở, lúc này mới phát hiện mình chỉ mặc một chiếc áo len màu trắng, liền vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra lấy quần áo tùy ý mặc vào.

Lăng Đế: "..."

Lăng Đế thấy bé ăn mặc xộc xệch, không thể chịu đựng được nữa, liền dùng bàn tay to chặn đôi tay nhỏ nhắn của bé lại, giúp bé mặc lại.

Mặc dù đây là lần đầu tiên Linh Đế mặc quần áo nhỏ cho bé con nhưng kết quả lại tốt đến bất ngờ.

Lăng Thụy sờ sờ bộ quần áo sạch sẽ, rất hài lòng, ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên, liếc mắt nhìn Hoàng đế: "Tốt quá!"

Điều này nhằm khen ngợi Lăng Đế vì đã giúp bé mặc quần áo.

Lời khen thẳng thắn như vậy khiến Lăng Đế cảm thấy sảng khoái và thành tựu lạ lùng.

Thay quần áo xong, Lăng Thụy tiếp tục dang rộng đôi tay nhỏ bé ra muốn ôm lấy.

Thật không may, trước khi bé kịp yêu cầu một cái ôm, thuốc mà Thang thái y đã đun sôi cho bé đã đến trước. Từ xa đã ngửi thấy mùi đắng của nước sắc.

"Tiểu Thất!"

Lăng Phúc cũng là người đưa canh và thuốc, chưa đợi người khác tới gần đã bắt đầu khuyên nhủ: “Mẫu thân của ta nói thuốc tốt là thuốc đắng, ngươi ngoan ngoãn uống thuốc sẽ khỏi bệnh.” ."

Lăng Thụy : "..."

Lăng Thụy lắc đầu nhỏ như giống trống: "Không, không uống!"

Bé không muốn uống thuốc!

Không có đứa trẻ nào chịu uống thuốc, Lăng Thụy dù tính tình có tốt đến đâu cũng không ngoại lệ.

Bé nhìn bát thuốc được đưa tới, sợ hãi trốn ở sau lưng Lăng Đế, thấp giọng cầu xin Lăng Đế giúp đỡ: “Cha, không uống thuốc.”

Lăng Đế liên tiếp cảm thụ được bé con tới gần, cảm giác này thực sự khiến ông cảm thấy như thể mình đã nhận được tấm thẻ kinh nghiệm của người cha yêu thương.

Nhưng người cha yêu thương cũng phải cho con uống thuốc.

"Tiểu Thất, uống thuốc đi, trẫm dẫn con đi tìm Quý phi nương nương."

Khi Lăng Đế nhìn thấy Lăng Thụy vội vàng đi tìm Quý phi như vậy, ông biết rằng người muốn gϊếŧ Lăng Thụy chắc chắn không phải là Quý phi.

Hắn không phải Quý phi, mà là có người muốn hãm hại Quý phi.