Chương 10

Lăng Phúc cũng không phải là kẻ ngu ngốc, cậu nhìn thấy những vết thương trên cơ thể tiểu Thất , khi tiểu Thất nổi lên từ mặt nước, cậu kết luận rằng việc này là do kẻ xấu thực hiện.

Rất có thể, kẻ xấu vẫn còn ở quanh đây!

Người mà Lăng Phúc tin tưởng nhất trong cung chính là mẫu thân và đại hoàng huynh, đại hoàng huynh lúc này chưa rõ ở đâu nên quyết định đưa Tiểu Thất về cung.

Tiểu Thất nhỏ như vậy, cung bọn học nuôi được!

Lăng Phúc nói xong liền hành động, cậu cõng tiểu Thất trên lưng và tiệc cũng không ăn, chạy ra ngoài.

Cậu không biết mình đã chạy được bao lâu.

Lăng Phúc mệt mỏi nửa đường ngồi xuống, cậu nhìn một đoạn đường còn lại, cảm thấy có chút tuyệt vọng, nếu biết vậy đi ra ngoài đã gọi người đi theo!

Ngay lúc cậu đang tuyệt vọng, một bóng người màu vàng sáng xuất hiện.

Lăng Phúc: "!"

Đôi mắt của Lăng Phúc sáng lên: "Phụ hoàng !"

Sau khi được gọi, Lăng Đế dừng lại và nhìn sang.

Lăng Phúc nhìn thấy Phụ hoàng mình, hưng phấn đứng dậy, bế Tiểu Thất bất tỉnh nhân sự đưa cho Lăng Đế: "Phụ thân, đây cũng là con của người!"

Lăng Đế : "..."

Lăng Đế giật mình và nhìn xuống đứa bé trong lòng.

Lăng Phúc còn nhỏ và không biết chuyện riêng tư hậu cung thời trước, chứ đừng nói đến việc Lăng Đế cùng mẫu thân tiểu thất trước kia nháo có bao nhiêu khó coi .

Cậu chỉ tức giận phàn nàn: "Con đã vớt được Tiểu Thất lên từ dưới nước! đệ đệ bị đánh, đệ đệ còn nhỏ như vậy mà bị đánh!"

Trong lúc Lăng Phúc đang phàn nàn, ánh mắt của Lăng Đế rơi vào khuôn mặt của đứa bé nhỏ, đôi mắt tối sầm lại.

Đại thái giám Lộc Quang đi theo Lăng Đế thấy Lăng Đế ôm tiểu hoàng tử liền quay người ra lệnh: “Đi tìm Thang thái y.”

Lộc Quang dặn dò tiểu thái giám xong, bước từng bước nhỏ đến bên cạnh Lăng Đế, ôn nhu nói: “Bệ hạ, quần áo của tiểu hoàng tử ướt rồi, để nô tài ôm cho.”

bé con được vớt ra khỏi nước tất nhiên bị ướt.

Lăng Đế chỉ ôm bé một lát, một mảnh quần áo nhỏ đã ướt đẫm, ông khẽ cau mày, đem đứa bé trong lòng giao cho Lộc Quang.

Nhưng ông vừa định đưa qua, bàn tay nhỏ bé của Lăng Thụy bỗng nhiên nắm lấy ông, bàn tay nhỏ bé mềm mại lạnh lẽo đó nắm chặt lấy ông.

Lăng Đế nhìn chủ nhân của bàn tay nhỏ, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, đôi mắt nhắm chặt và hơi thở yếu ớt. Lúc này, đứa bé quá yếu ớt khiến ông không hề nghĩ đến cảm xúc của mình với Tịch phi, mà lại khiến ông nghĩ đến——

bé con đang hấp hối này quả thực là cùng huyết thống với mình.

"Trở về thừa minh điện."

Lăng Đế lại ôm đứa con đang bám vào mình, quay lại và đổi hướng. Ông đi phía trước, cậu bé mũm mĩm Lăng Phúc đi theo sau.

Lộc Quang nhìn Lăng Phúc đem cậu ôm lên.

Lăng Phúc được bế lên, vui vẻ nói lời cảm ơn với Lộc Quang.

Lộc Quang là tổng quản thái giám, từ khi còn trẻ đã hầu hạ Lăng Đế, địa vị trong hậu cung rất thực không bình thường.

Không lâu sau, Lăng Thụy được Lăng Đế ôm về thừa minh điện.

Lan ma ma ở Thừa Minh Điện nhìn thấy Lăng Đế mang về một bé con, trên mặt không có gì kỳ lạ, tiến lên phía trước nắm lấy mu bàn tay của Lăng Thụy, chậm rãi dẫn Lăng Thụy buông bàn tay nhỏ bé của Lăng Đế ra.

Sau khi bế Lăng Thụy qua, Lan ma ma cởϊ qυầи áo ướt của bé ra.

Sau khi cởϊ qυầи áo, Lăng Đế đột nhiên nhìn thấy vết thương trên người Lăng Thụy , mặc dù đã nghe Lăng Phúc nói rằng Lăng Thụy bị thương nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn rất ghê người.

Một đứa trẻ như vậy thật mỏng manh.

Những vết bầm tím khắp người khiến Lộc Quang tiến tới đưa quần áo nói “Ối”, quay người đi, vội vàng gọi thái y.

Thang thái y cẩn thận kiểm tra cơ thể của Lăng Thụy .

Sau khi khám xong, thái y bôi thuốc lên người Lăng Thụy , đồng thời viết đơn cho người đun thuốc, sau khi chữa trị xong, ông cúi đầu báo cáo sự thật với Lăng Đế: “Tình trạng hiện tại của tiểu hoàng tử có chút nguy hiểm, tiểu hoàng tử bị thương nặng cả bên trong lẫn bên ngoài, hơn nữa còn bị cảm lạnh…”

Sau khi nghe báo cáo dài của ông, Lăng Đế đã tóm tắt hai điểm chính.

Đầu tiên, tiểu hoàng tử bị ngược đãi nặng nề.

Thứ hai, tiểu hoàng tử còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, cho dù được cứu cũng cần phải chăm sóc cẩn thận trong thời gian dài, nếu không cơ thể tái phát sẽ chết.

Sau khi Thang thái y báo cáo xong, Lăng Đế ngồi ở bên giường, trên khuôn mặt tuấn tú vẻ mặt u ám.

Lộc Quang thấy vậy, sai Thang thái y đích thân đi xem thuốc, hắn định đưa Lục hoàng tử đi, nhưng Lục hoàng tử lại đi theo Thang thái y.

"Phụ hoàng , con đi đưa thuốc cho Tiểu Thất!"

"Ừm."

Lăng Đế nhìn bọn họ rời đi, sau khi bọn họ rời đi, một tiểu thái giám bước nhanh vào, quỳ xuống trước mặt Lăng Đế.