Chương 47: Người thân quen.

"Ta rất mong chờ ai sẽ là người chiến thắng." Father hơi nhếch môi nói.

Tôi không đáp lại có đồng ý hay không với yêu cầu của Father, dường như chuyện đó không quá quan trọng tới sự sống còn của ông ta.

Bình thường nhưng không tầm thường.

Đó có lẽ là nhận định của Father về tôi.

Còn 7 năm nữa thì hệ thống trò chơi sẽ xuất hiện, trực giác của tôi mách bảo, những kỹ năng chắc chắn sẽ trở về.

Tất cả đều là một sự tình cờ dẫn dắt.

Một tuần có 7 ngày, thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu, thứ bảy, chủ nhật.

Thế giới có 7 kỳ quan cổ đại, Kim tự tháp Giza, Vườn treo Babylon, Tượng thần Zeus ở Olympia, Đền thờ thần Artemis ở Ephesus, Lăng Halicarnassus, Tượng thần Mặt trời ở Rhodes, Hải đăng Alexandria.

Cầu vồng có 7 sắc màu, đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím.

Âm nhạc có 7 nốt, Đô, Rê, Mi, Pha, Sol, La, Si.

Con người có 7 trạng thái tinh thần khác nhau, mừng, giận, thương, ghét, buồn, vui, muốn.

Có thể thế giới này sẽ đưa tôi vào hiểm cảnh, nhưng sẽ không tiêu diệt tôi.

Lâm Như muốn tôi nhập vai nhân vật, và quan sát mọi thứ, đúng không?

Tôi nhắm mắt và chờ đợi những sự kiện tiếp theo.

Garry sở hữu nhóm sát thủ của tổ chức Certino, nhưng Daniel lại có mối quan hệ rộng rãi và lợi ích ràng buộc.

Rất nhiều chính khách ủng hộ Daniel. Họ đã gợi ý và liên lạc với những sát thủ và lính đánh thuê tự do từ các quốc gia khác làm việc cho Daniel.

Ngày nào mọi người cũng phải sống trong sự căng thẳng, đặc biệt là tôi.

Rất nhanh thôi, tôi đã bị Garry để mắt tới.

Bởi vì là thuộc hạ thân cận, lại còn trẻ tuổi, nên Garry thật sự coi tôi là điểm yếu của Daniel, giống như mà cách Father nhìn nhận.

Kỹ năng bắn súng và đối kháng tự do của tôi cũng nhờ vậy mà trở nên tiến bộ.

Nhiều lần tôi bị thương nặng mà bất tỉnh trên giường suốt mấy tháng trời.

Trong cơn mê man, tôi thường trải qua những giấc mơ kỳ lạ.

Giọng nói quen thuộc bên tai, tôi mơ màng nằm nghỉ ngơi trên đồng cỏ rộng lớn, bầu trời tràn ngập màu sắc xanh lam với những áng mây trắng tinh khôi.

Tôi cảm giác như bước vào ranh giới giữa hiện thực và mộng mơ.

"Đông Lam, đừng lo, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi."

Âm thanh mơ hồ không rõ, nhưng lại khiến tôi an tâm và tin tưởng.

Tất cả mọi thứ chỉ như giấc mộng, quan trọng là tôi muốn tỉnh dậy hay không.

...

"Cyan."

Daniel gọi tôi, đôi mắt thờ ơ và lạnh nhạt nay đã trở nên sắc bén và khó lường.

"Father." tôi gọi Daniel bằng danh xưng này, người đã nắm trong tay toàn bộ Certino.

Không ai có thể được phép gọi tên thánh của Daniel, tôi cũng không ngoại lệ.

Daniel đã đổi họ của mình và trở thành Daniel Certino. Hắn trở nên đáng kính và khó đoán hơn cả người tiền nhiệm.

"Cậu nghĩ thế nào về việc quản lý tổ chức sát thủ của Certino?" Daniel mỉm cười hỏi tôi.

"!!!"

Quản lý... tổ chức đó sao?

Garry đã chết, sau khi bắt cóc tôi và uy hϊếp Daniel thất bại.

Tôi không thể kể ra chi tiết, vì tôi đã ở trong ngục tối suốt 2 tháng trời.

Daniel đã làm điều gì đó, khiến trong thuộc hạ của Garry xuất hiện kẻ phản bội và đánh một cú hạ màn.

Thời gian diễn ra cuộc tranh giành quyền thừa kế là 2 năm, và hiện tại Daniel đã trở thành ông trùm tròn 5 năm rồi.

Vào ngày mai hệ thống sẽ xuất hiện, cả việc chuyển đổi gen.

Tại sao Daniel lại hỏi câu này ngay bay giờ chứ?

Tôi không rõ bản thân đóng vai trò nào trong mắt Daniel.

Cách hắn ta đối xử với tôi thật tùy hứng một cách lạ lùng.

Bỏ rơi tôi vào nguy hiểm nhiều lần, nhưng lúc không cần thiết thì lại ra tay.

Chắc ai trong băng đảng cũng cảm thấy hoang mang giống như tôi vậy, đều không thể đoán được suy nghĩ của Daniel.

"Xin hãy cho tôi thời gian để suy nghĩ." tôi chừa lại đường lui cho bản thân.

Nói dối hay thất hứa với Daniel là hành động điên rồ, trước khi có thể về nhà, tôi phải cẩn thận trong cử chỉ lời nói của mình.

"..."

Khoan đã, nếu tôi có thể trở về nhà, vậy thân xác này sẽ thành ra thế nào?

Linh hồn của chủ nhân chân chính sẽ trở về? Hay là lập tức tử vong?

Theo tôi suy đoán, vế thứ nhất sẽ hợp lý hơn.

Nó lý giải cho những giấc mơ kỳ lạ của tôi.

Tôi nhìn vào lòng bàn tay, đầu óc trở nên đờ đẫn.

Cyan, cậu bé đó có thể nhìn thấy những gì tôi đang thấy hay không?

Nếu nó cảm nhận được kẻ đang ăn cắp cuộc sống và thân xác của nó... điều này thật sự điên rồ!

...tốt nhất là không phải!

"Được thôi, là cậu thì tôi sẽ an tâm giao nó." Daniel nở nụ cười khó hiểu.

"Cảm ơn ngài đã tin tưởng." tôi đáp lại.

"Đưa tay." Daniel đột nhiên ra lệnh.

"???" tôi giật mình ngạc nhiên, nhưng vẫn chìa tay ra trước mắt Daniel.

Daniel cầm lấy tay tôi, hết nhìn vào lòng bàn tay lại nhìn móng tay được cắt gọn gàng, sau đó hắn lẳng lặng đối diện với đôi mắt của tôi.

Tôi khẽ co rúm người, sự khó hiểu và bí ẩn của Daniel khiến tôi không bao giờ hiểu nổi.

Miêu tả thì có vẻ như mờ ám và tình ý mơ hồ, nhưng hoàn toàn không phải.

"Nếu muốn rời đi thì phải giữ liên lạc."

"!!!"

D... Daniel nhìn ra rồi sao? Rằng tôi không muốn sống trong băng đảng Certino mãi mãi.

Rõ ràng tôi không thể hiện ra bên ngoài, vì sao hắn ta lại phát hiện.

A, điều quan trọng hơn là Daniel không hề ép buộc tôi ở lại.

Thật là một con người kỳ lạ, nhưng tôi không ghét hắn ta.

"Father, liệu ngài có thể giải đáp thắc mắc cho tôi được không?" tôi lấy hết can đảm để hỏi "Rốt cuộc ngài coi tôi là gì trong cuộc sống của ngài? Thuộc hạ? Đứa con? Người em trai? Thú cưng? Hay là... tình nhân?"

Tôi nghĩ Daniel sẽ đùa cợt hoặc không trả lời câu hỏi này, nhưng hắn lại nhìn tôi với ánh mắt bình thản mà nghiêm túc.

"Nó không quan trọng, cậu chỉ là người thân quen với tôi."

Người thân quen, tức là không phải người lạ.

Đời mỗi người gặp nhau tới hàng chục triệu người khác, nhưng không phải ai cũng ảnh hưởng và quan trọng.

Daniel lười đặt tên cho mối quan hệ này, cũng chẳng ràng buộc hay cưỡng ép tôi vào khuôn khổ.

Hắn ta chỉ muốn tôi xuất hiện trong cuộc sống của hắn.