Chương 2: Tiểu học (1)

Khi bước vào trường tiểu học, tôi vẫn cố gắng hết sức trở thành một cô bé bình thường.

Nhưng vẫn có những chuyện mà tôi không ngờ đến.

Vào ngày thi khảo sát chất lượng đầu năm, tôi vô tình thi được 100 điểm.

Kết quả của cuộc kiểm tra lần này gắn với việc tuyển chọn ban cán sự lớp.

Cô giáo hỏi tôi có muốn trở thành thành viên ban nghiên cứu không, tôi từ chối và khiêm tốn nói rằng lần này là do tôi đã học trước trong kỳ nghỉ hè. Thực tế là tôi rất ngu ngốc. Nếu tôi thi lần hai sẽ không có kết quả như vậy.

Tôi cũng không nói với ba ba ma ma, vì sợ họ nhầm tôi là người có tiềm năng lớn và sẽ đặt những kỳ vọng không cần thiết vào tôi.

Cô giáo cho tôi ra về với nụ cười trên môi.

Nhưng vào giờ ra chơi trước khi cả lớp bầu chọn lớp trưởng, một con gián lớn đã chui vào phòng học nhỏ của chúng tôi. 27 đứa trẻ trong lớp tụ lại một góc trong căn phòng, để con gián lớn độc chiếm toàn bộ phần không gian còn lại.

Tôi thở dài nhìn mấy đứa nhỏ.

Chúng thật sự rất yếu đuối nhưng tôi thì không.

Là một cô bé có suy nghĩ của người trưởng thành, không bảo vệ chúng thật đúng là cắn rứt lương tâm.

Than ôi, tinh thần trách nhiệm chết tiệt này đến từ người lớn.Thế là tôi thắt bím hai bên và mặc một chiếc váy hoa màu hồng, chạy lên bục và nhặt bảng đen lên.

Tôi ném một hình parabol* thanh lịch.

“Rầm.”

*Mandy:parabol: Theo Wikipedia Trong toán học, parabol là một đường conic được tạo bởi giao của một hình nón và một mặt phẳng song song với đường sinh của hình đó. Một parabol cũng có thế được định nghĩa như một tập hợp các điểm trên mặt phẳng cách đều một điểm cho trước và một đường thẳng cho trước.

Con gián lớn chết dưới cái bảng đen.

Từ trong túi tôi lấy một cái khăn tay nhỏ màu hồng, gạt cái bảng đen sang một bên, nhặt con gián qua chiếc khăn tay, bước ra khỏi lớp và ném xác con gián cùng chiếc khăn tay vào thùng rác ở tầng dưới.

Trước khi trở lại lớp học, tôi vào nhà vệ sinh để rửa tay.

Trở lại phòng học, hai mươi bảy cặp mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào tôi.

“ Qaoo cậu thật tuyệt vời!"

"Bạn nhất định là một Alpha siêu mạnh mẽ trong tương lai!"

Chết tiệt! Định kiến xã hội

đang đầu độc bọn học sinh tiểu học!

Beta và Omega không thể siêu mạnh mẽ?

Chuông vào lớp vang lên, cùng lúc đó giáo viên ngữ văn của chúng tôi. Cô Bạch, bước vào lớp.

Bọn trẻ bắt đầu mồm năm miệng mười nói với cô Bạch về hành động vĩ đại vừa rồi của tôi.

Học sinh tiểu học chưa biết được những từ ngữ diễn đạt phóng đại.

“Con bọ đen đó to bằng nắm tay của tớ.”

“Không, không, nó lớn hơn cái đầu của tớ cơ.”

“Lý Quỳ không sợ chút nào.”

"Đúng, đúng, bạn ấy không sợ chút nào!"

"Cậu ấy mang cái bảng đen lên !"

...Khoan đã, tại sao lại mang nó?

"Bùm - đến gần một chút!"

“Con bọ đen bị đập chết!”

Họ có vẻ như đang đọc rap.

Cô Bạch là một Omega nữ dịu dàng và thanh tú, biểu cảm của cô ấy bắt đầu thay đổi liên tục theo miêu tả của các học sinh.

Cô ấy khen tôi theo lời của các bạn cùng lớp: "Lý Quỳ thực sự rất xuất sắc, mọi người nên học hỏi bạn ấy."

Những ánh mắt ngưỡng mộ của lũ trẻ lại chĩa vào tôi.

Thật sự chỉ là đánh chết một con gián mà thôi, tại sao lại biến thành tình huống như vậy!

Cô giáo Bạch đã không sử dụng cái bảng đen đó. Trong tiết học thứ ba, ông Lưu mang đến một cái bảng đen mới, còn cái bảng đen đã hy sinh anh dũng kia lặng lẽ bị bỏ vào trong thùng rác.

Ngày thứ hai, cả lớp bỏ phiếu kín, với 27 phiếu, tôi được bầu làm lớp trưởng với ưu thế áp đảo và danh tiếng vang dội.

Chu choa mạ ơi, những đứa trẻ ngu dốt này.

Kể từ đó tôi trở thành một kẻ toàn năng và đáng tin cậy trong mắt chúng.

Bạn cùng bàn của tôi muốn phàn nàn với tôi sau khi vượt qua vạch 38, muốn khóc khóc với tôi khi làm mất cục tẩy, muốn gặp tôi để phân xử sau khi bị chơi khăm…

Trời ơi cứu tui trời ơi cứu tui, tôi chỉ mới là học sinh tiểu học thôi, sao lại có thêm mấy đứa con thế này?

Chờ chúng lớn lên thì mọi thứ sẽ ổn thôi, tôi yên lặng an ủi chính mình.

Thỉnh thoảng, có những điều vượt quá khả năng lại đến với tôi.

Tiểu hoa khôi của lớp chúng tôi - Tôi Phong, cô bé rất xinh đẹp.

Mái tóc đen dài cùng đôi mắt to tròn, chiếc mũi thanh tú, đôi môi thì như cánh hoa và làn da trắng như tuyết, cô bé chính là một phiên bản của công chúa Bạch Tuyết khi còn nhỏ.

Một ngày nọ sau khi tan học, các bạn trong lớp đều đã về hết. Cum túa Bạch Tuyết, à lộn , bạn học gặp tôi với vẻ mặt buồn bã, nức nở nói:

“... Hu hu hu, tớ có một vấn đề! Lớp trưởng, cậu có thể giúp tớ được không? "

Tôi thực sự không chịu đựng được vẻ mặt khó xử của cô bé xinh xắn này, đành nói:

“Cậu nói đi, có gì chúng ta tìm cách giải quyết.”

Bạn cùng lớp xinh xẻo sụt sịt nói :

"Ba ba và ma ma tớ muốn ly hôn."

Ừm, vấn đề hôn nhân và gia đình nằm ngoài khả năng của tôi, bạn cùng lớp à.

Nhưng tôi đã nhận lời giúp đỡ người ta rồi nên tiếp tục hỏi:

“Thật là, sao ba ba và ma ma cậu lại muốn ly hôn?”

Bạn cùng lớp xinh xẻo bật khóc:

"Ba ba nói mình không phải con ông ấy."

Sự tình càng thêm phức tạp hơn.

Nhưng tôi đã hứa với với người ta rồi, thấy việc khó mà bỏ chạy, vậy sau này tôi phải làm người như thế nào?

Sự thật chứng minh tôi vẫn còn một số kỹ năng giao tiếp.

Dưới sự hướng dẫn một cách kiên nhẫn của tôi, bạn xinh xẻo cuối cùng cũng giải thích được đầu đuôi câu chuyện.

Hóa ra là tuần trước, bạn xinh xẻo và cha cô bé đi khám sức khỏe, nhóm máu của cô đã khiến ba ba cô nghi ngờ, ông đi xét nghiệm huyết thống cha con thì phát hiện hóa ra bạn học xinh xẻo không phải là con ruột của ông ấy.

“Ma ma … Ma ma của tớ sẽ không làm chuyện xấu, bà ấy là người tốt nhất trên đời này… Hu hu, mình là con của ba ba… Ba ba gạt người… Hu hu…”

Bạn học xinh xẻo khụt khịt nói chuyện, dẫn đến nói năng lộn xộn.

Ai da, nước mắt của tiểu mỹ nhân thực sự làm tôi đau lòng, tôi thực sự không lỡ nhìn thấy cảnh này.

Tôi suy nghĩ rồi nói:

“Có lẽ xét nghiệm ADN do ba ba bạn làm chưa chắc đã đúng.”

“Chắc chắn là không.”

Bạch Tuyết vẫn khóc, nhưng mắt cô bé sáng lên.

“Chỉ cần làm một xét nghiệm ADN khác để chứng minh là được!”

Còn chưa vui mừng được một phút, Kim Tiên Tiên lại ỉu xìu:

“Nhưng… Nhưng… Tớ không có tiền.”

Đây không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên sao?

Tôi ưỡn ngực, dõng dạc nói:

“Ba ba tớ làm việc trong viện nghiên cứu gen! Hôm nay bạn về lấy tóc ba ba của bạn, mình sẽ nhờ ba ba mình giúp.”

Khi Kim Tiên Tiên nghe thấy liền nhảy lên ôm lấy tôi:

“Lớp trưởng, cậu thật tốt bụng. Cậu chắc chắn là Alpha mạnh nhất trong tương lai! ”

Tôi chấp nhận câu trước nhưng câu sau thì không cần thiết! Thế nhé!

Ngày hôm sau, Kim Tiên Tiên mang hai sợi tóc như đã hứa, một dài một ngắn.

Kim Tiên Tiên giải thích:

“Chiếc ngắn là của ba ba mình, chiếc dài là của ma ma mình.”

Tốt, mua một tặng một!

Chính là hai nhúm tóc, không biết Kim Tiên Tiên làm cách nào lôi ra từ đầu hai vị phụ huynh, nhìn thấy là tê dại cả da đầu.

Tôi cẩn thận cất hai nhúm tóc đi và lấy sợi tóc của Bạch Tuyết , hứa với cô bé sẽ hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian ngắn nhất.

Kim Tiên Tiên ôm lấy tôi cọ cọ.

Tội thật sự sợ hãi, với nguyện vọng của những bạn học này, sau này tôi thật sự phân hóa thành Alpha mất!

No, no no, tôi nhanh chóng trấn an, mê tín là không được.

Trên đường từ trường về, trông Kim Tiên Tiên rất bất an, liên tục xác nhận với tôi:

“Tớ chắc là con của ba ba tớ, đúng không?”

Tôi có thể lý giải vì sao cô bé bất an, vì vậy tôi chỉ có thể thể nói theo an ủi.

Sau khi trở về nhà, vẻ mặt ba ba tôi có chút kỳ quái.

Ông ấy để chúng tôi ngồi trên ghế sofa, và trên bàn có những món ăn mà ông ấy đã đặt sẵn.

Tôi nhìn, bánh sô cô la, trà sữa, xoài, tất cả đều là đồ ngọt.

Tôi đột nhiên có linh cảm xấu.

Ba ba tôi ngồi ở chiếc ghế đối diện, cho chúng tôi ăn bánh, sau đó chắp hai tay vào nhau và nói:

“Ba mẹ cháu đâu, có một tin vui và một tin buồn, cháu muốn nghe tin nào trước? ”

“Tin tốt !”

Tôi nhanh chóng trả lời thay Bạch Tuyết.

Đùa chứ, sau khi nghe tin xấu bạn học xinh xắn này còn nghe được tin tốt mới là lạ.

“Tin tốt là ma ma của cháu không phải vì vụиɠ ŧяộʍ mà có cháu.”

Ba ba tôi nói.

Bạch Tuyết như khóc như cười nói:

“Cháu biết ma ma cháu nhất định không phải người xấu!”

Ba ba tôi đưa tay lên nhấp một ngụm trà.

Tôi căng thẳng nhìn chằm chằm ông, xem ra có chuyện lớn.

“Tin xấu đó là…Kim Tiên Tiên, cháu không phải con của ba ba cháu, cũng không phải con của ma ma cháu.”

Ba tôi nói tiếp :

“Báo cáo cho thấy giữa ba người không có quan hệ huyết thống.”