Chương 3: Tiểu học (2)

Im lặng.

Sự im lặng đến rợn tóc gáy.

Tôi nhìn bạn học xinh xắn, cô bé hoàn toàn choáng váng.

“Cháu… Cháu không tin.”

Bạn học xinh xắn mơ màng nói.

Tôi tin ba ba tôi, ông luôn cẩn thận và nghiêm túc trong công việc.

Ba ba tôi cũng tin tưởng vào kết quả xét nghiệm của chính mình. Nhìn thấy phản ứng của bạn nhỏ, ông nói:

“Bạn học nhỏ, chú hiểu cháu rất khó chấp nhận kết quả như vậy. Thiết bị và quy trình thử nghiệm trong phòng thí nghiệm của chú là hiện đại nhất thế giới, và chú sẽ chịu trách nhiệm về kết quả kiểm tra, nhưng đồng thời, chú sẽ không nói dối cháu.”

Đây là một vấn đề lớn.

Bạn học nhỏ bên cạnh tôi lặng lẽ bật khóc.

“Cảm ơn… Chú coi cháu như người lớn… Nói cho cháu biết kết quả.” Kim Tiên Tiên nức nở nói.

Không la hét, không nháo loạn Kim Tiên Tiên ngược lại khiến tôi bất an.

Cô bé chỉ là một đứa trẻ!

Cô bé nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe:

“Lớp trưởng, tớ… Hôm nay tớ không muốn về nhà… Có thể, tớ có thể ở nhà cậu một đêm không?”

“Tất nhiên.”

Tôi nhanh chóng đáp lại, “Tớ sẽ gọi cho ma ma bạn.”

Tôi lấy điện thoại di động của bố và nhờ Kim Tiên Tiên gọi vào số điện thoại di động của ma ma cô bé, rồi nói với ma ma cô bé rằng hôm nay Kim Tiên Tiên sẽ ở nhà tôi.

Có lẽ chuyện gia đình gần đây cũng khiến bà ấy kiệt sức, bà hỏi thăm tình hình gia đình tôi rồi đồng ý, trong giọng nói có chút mệt mỏi.

Sau khi cúp điện thoại, tôi đưa Kim Tiên Tiên về phòng của mình. Cô bé có lẽ muốn ở một mình lúc này.

Kim Tiên Tiên cũng không ăn tối.

Tôi không khỏi khâm phục tầm nhìn xa của bố, ông đã bảo Kim Tiên Tiên ăn bánh trước, nếu không trẻ con không ăn gì trong một đêm sẽ chết đói mất.

Ma ma về nghe chuyện đã xảy ra, liền giận ba ba một hồi, nói phải cho phụ huynh bên kia biết chuyện này, nói thẳng với đứa nhỏ thì thật quá tàn nhẫn.

Nhưng tôi nghĩ tốt hơn là nên để Kim Tiên Tiên biết trước, người lớn đôi khi kiêu ngạo mà cảm thấy rằng họ có thể giải quyết mọi việc liên quan đến trẻ con, nhưng thực tế, trẻ con cũng nên có quyền được biết.

Sau bữa tối, tôi trở về phòng nhìn thấy Kim Tiên Tiên nằm co ro trên giường của tôi như một quả bóng nhỏ phủ chăn bông.

Tôi tắt đèn, leo lên giường nằm bên cạnh cùng cô bé ngủ.

Ngay khi tôi cho rằng cô bé đã ngủ, thì đột nhiên eo tôi bị một bàn tay ôm chặt.

Bạn nhỏ bất an gục đầu vào vai tôi khóc.

“Tớ phải làm sao đây.” Giọng nói mệt mỏi của Kim Tiên Tiên vang lên,

“Nếu không nói ra, tớ sẽ không có ba ba, nhưng nếu nói ra,tớ còn có thể không có mẹ.”

Tôi có thể khuyên cô bé thế nào đây?

Thực ra, tôi nghĩ dù Kim Tiên Tiên có nói ra hay không ba mẹ của cô bé cũng sớm biết thôi.

Tôi vỗ nhẹ vào lưng cô bé và nói với cô bé về tín ngưỡng cuộc đời tôi:

“Bất kể cậu đưa ra quyết định nào miễn là cậu không hổ thẹn với lương tâm là được.”

“Không hổ thẹn với lương tâm là như thế nào?”

Kim Tiên Tiên vẫn không hiểu câu thành ngữ này.

“Chỉ cần không làm việc cậu phải hối tiếc là được.” Tôi nói.

Kim Tiên Tiên không nói nữa, nhưng tôi có thể cảm thấy bộ đồ ngủ của mình ngày càng ướt hơn.

Ngày hôm sau, Kim Tiên Tiên ở nhà tôi dùng cơm sáng liền nói phải về nhà.

Ba mẹ tôi muốn đưa Kim Tiên Tiên đi, nhưng cô bé cự tuyệt, nói:

“Nhà cháu rất gần, có thể cho lớp trưởng đưa cháu đi không?”

Ba mẹ tôi nhìn nhau rồi đồng ý.

Ba ba tôi bỏ kết quả giám định vào cặp sách rồi sờ đầu cô bé nói:

“Cháu phải tin rằng ba mẹ cháu vì đó là cháu, chứ không phải vì quan hệ huyết thống.”

Kim Tiên Tiên ngoan ngoãn cảm ơn ba ba tôi, nhìn ma ma tôi lặng lẽ tránh ở sau lưng ba ba lau nước mắt.

Trên đường chỗ về nhà Kim Tiên Tiên, cô ấy chỉ nói với tôi:

“Tớ là một cô bé ngoan, năm nay tớ sẽ đạt top ba trong kỳ thi học sinh giỏi.”

Tôi dường như biết quyết định của cô bé.

Khi đến nhà Kim Tiên Tiên, ba mẹ cô bé đều đang ở trong phòng khách, nhưng bầu không khí có chút lạnh lẽo..

Thấy Kim Tiên Tiên trở về, ma ma cô bé bước nhanh đến cởϊ áσ khoác cho Kim Tiên Tiên và hỏi cô bé hôm qua ngủ có ngon không.

Tôi có thể thấy rằng ba ba cô bé thực sự muốn đến hỏi thăm, nhưng ông ấy liếc nhìn ma ma cô và ngồi trên ghế sofa với tâm trạng buồn bực.

Mẹ của Kim Tiên Tiên cũng rất nhiệt tình với tôi, để chúng tôi ngồi trên ghế sofa, và bà ấy đi rót sữa cho chúng tôi.

Kim Tiên Tiên cúi đầu xuống, có lẽ vì cô bé không muốn ba mẹ nhìn thấy đôi mắt đang khóc sưng tấy của mình.

Thay vì ngồi, cô ấy đứng giữa phòng khách, lấy trong cặp ra hai tờ giấy báo cáo kết quả giám định:

“Ba ba ma ma đừng cãi nhau nữa, ma ma không làm gì xấu cả”.

Ba Kim đứng dậy muốn sờ đầu Kim Tiên Tiên, nhưng lại rút tay về, im lặng một lúc mới nói: "Con còn nhỏ không hiểu."

“Con hiểu.” Cuối cùng Kim Tiên Tiên cũng không cầm được nước mắt, đặt tờ báo cáo kết quả giám định vào tay ba Kim,

“Ma ma không làm gì sai cả, vì con không phải con của ba ba, cũng không phải con của ma ma!”

Ma ma Kim đang lấy sữa, nghe thấy những lời của Kim Tiên Tiên, khiến chiếc ly rơi xuống đất và vỡ tan.

Bà ấy cũng không quan tâm đến chiếc ly, vội vàng bước tới hỏi: “Sao lại thế này?

Tôi bối rối giải thích thay Kim Tiên Tiên:

"Ba ba cháu làm công việc nghiên cứu di truyền Tiên Tiên đã yêu cầu ba ba cháu làm giám định này. Cậu ấy chỉ muốn đảm bảo kết quả của chú sai. Nhân tiện, giám định với cô... cô chú đừng trách cậu ấy nha.”

Ba ba Kim và ma ma Kim nhìn nhau, ma ma Kim ngồi xổm xuống và hỏi tôi:

"Bạn học nhỏ, ba ba cháu làm việc ở đâu?"

Tôi đứng thẳng người lên ma nói đầy vinh dự: "Viện Hàn lâm Khoa học Quốc gia đệ nhất!"

Ba ba Kim đã nhìn thấy chữ ký của cơ quan trên báo cáo kết quả giám định và gật đầu với ma ma Kim.

Ma ma Kim cụp mắt xuống, siết chặt tay tôi:

"Nhà cô hiện tại có một số việc cần giải quyết, không tiện cho chơi với cháu. Lát nữa đến chơi, được không?"

Đây là chuyện nhà người ta. Là người ngoài tôi vẫn hơi ái ngại nhưng tôi vẫn lo lắng cho Kim Tiên Tiên.

“Tớ sẽ đợi cậu ở trường vào thứ hai.”

Tôi siết chặt lòng bàn tay nhỏ của Kim Tiên Tiên và chào tạm biệt cô bé.

Đến thứ hai.

Tôi luôn là người đến sớm nhất lớp, và thấy Kim Tiên Tiên hôm nay đến rất sớm.

Khi nhìn thấy tôi, cô bé bay đến cọ cọ vào người tôi.

Có lẽ mọi chuyện đã ổn. Tôi đoán.

Sau khi cọ vào người tôi xong lại lôi kéo tôi quay vòng vòng.

Có biến nha - đây là biểu hiện của sự vui sướиɠ, tôi hiểu.

“Ba ba ma ma tớ đã ngừng cãi nhau, còn xin lỗi và nói với tớ những chuyện của người lớn không nên để ảnh hưởng đến tớ.”

Kim Tiên Tiên nói, biểu cảm của cô bé cực kỳ hưng phấn.

“Hôm qua ba ba, ma ma và tớ đã cùng nhau đi giám định quan hệ huyết thống. Họ đảm bảo rằng tớ vẫn là con họ dù thế nào đi chăng nữa.”

Cô bé cười nói.

Thật tốt. Nhìn Kim Tiên Tiên hạnh phúc tôi cũng vui mừng nói:

“Thật tuyệt, chúc mừng cậu nha, đã giải quyết được một vấn đề lớn! Bạn thật sự rất giỏi.”

Kim Tiên Tiên hai mắt sáng ngời nhìn tôi nói:

“ Cậu là lớp trưởng tuyệt vời nhất thế giới! Tương lai cậu cũng là Alpha xuất sắc nhất! Nếu tớ là Omega, tớ nhất định gả cho cậu!”

Cứu mạng! Sao lại nữa! Lần này là một kích mạnh gấp đôi!

Tôi không muốn trở thành Alpha, tôi thẳng như một thanh thép nha!

Lời nói trẻ con không nên để bụng! Lời nói trẻ con không nên để bụng!

Một tuần sau, Kim Tiên Tiên mang đến cho tôi một bất ngờ lớn.

“Hoá ra một bạn khác và tớ bị ôm nhầm trong bệnh viện!” Kim Tiên Tiên nói.

Trong lúc đó, tôi đang uống nước gần như phun ra ngoài.

Khi tôi nhìn tên cô bé, tôi đã nghĩ ngay đến nó! Đó là một kịch bản về thiên kim tiểu thư thật giả!

Tôi ngập ngừng hỏi: “Bạn ấy tên là…?

“Tên là Kim Giai Giai! Bây giờ bạn ấy là em gái mình!” Kim Tiên Tiên nói.

Cô bé vui mừng rít rít như một chú chim:

“Bây giờ, mình có 2 ba ba, 2 ma ma à một em gái nữa! Tuyệt quá!”

Nhưng cô bé lại thất thần:

“Nhưng mình sắp chuyển trường rồi. Ba ba ma ma nói trường em gái tốt hơn, mình qua học cũng có thể làm bạn với em gái. Nhưng mình rất nhớ bạn, lớp trưởng à.”

Không cần phải nói, ba mẹ ruột của Kim Tiên Tiên nhất định "giàu có và quyền lực", và điều kiện của trường tiểu học "nhà giàu" chắc chắn tốt hơn ở đây. Việc chuyển trường của Kim Tiên Tiên là tốt cho cô bé.

Tôi an ủi cô bé: “Không sao đâu, chúng ta vẫn giữ liên lạc với nhau mà! Sau khi qua đó nhớ hoà thuận với em gái nhé!”

“Tất nhiên rồi!” Kim Tiên Tiên ra sức gật đầu.

”Hơn nữa, em gái nhỏ bé, không có sức khoẻ tốt thường xuyên bị bệnh. Mình sẽ bảo vệ em ấy.”

Tôi cười, không biết kịch bản thiên kim thật giả sẽ phát triển theo hướng nào?

Vào ngày Kim Tiên Tiên chuyển trường, tôi đã tặng cô bé một quả trứng vịt Cole như một món quà.

Cô bé khó hiểu nhìn tôi:

“Đây có phải bữa sáng của cậu không? Hôm nay tớ đã ăn hai quả trứng, không muốn ăn nữa đâu.”

Tôi giải thích với cô bé: “Trứng này có thể ấp thành vịt con, tớ đặt tên nó là ‘Hạnh phúc’ mong rằng cậu vui vẻ hạnh phúc mỗi ngày khi chuyển đến nơi ở mới!”

Kim Tiên Tiên lắng nghe, cẩn thận cầm quả trứng vịt trong lòng bàn tay, trịnh trọng gật đầu: "Chúng ta nhất định sẽ vui vẻ!"

Cuộc sống ở trường tiểu học đã trở lại yên bình, và tôi vẫn là một học sinh tiểu học ghét làm bài tập về nhà.

============================================

Mandy : Bình luận đi mấy bồ ơi~~