Chương 3:

Lúc đó là hơn 6 rưỡi chiều, tôi quyết định quay trở lại để ăn bữa tối, bởi bản thân cũng đã lang thang không mục đích trong nguyên một ngày, cố gắng lãng phí nhiều thời gian nhất có thể, ra sân bóng rổ, đi dạo ở trung tâm mua sắm, loanh quanh ở những công viên gần đấy trước khi quay trở lại nhà dì Hương.

Khi bước lại gần cánh cửa, tim tôi đập rộn lên vì lo lắng và bất an, bởi tôi không biết liệu kế hoạch của mình có thành công không, điều gì sẽ chờ đợi mình ở sau cánh cửa này. Điều đầu tiên khi tôi bước vào là ngửi thấy mùi hương thức ăn thơm ngào ngạt, đây chắc chắn là một dấu hiệu tốt, khi bước phòng ăn, tôi thấy dì Hương vẫn đang chăm chú vào món ăn trên bếp, ra sức khuấy thứ gì đó trong nồi, mà trên người đang mặc một chiếc váy đen với một chiếc áo sơ mi trắng !!!

Tôi ngây ngất, hóa ra đề nghị lúc sáng của tôi đã đánh vào tâm trí và khiến dì ấy tuân theo. Bây giờ tôi có thể nhìn thấy những đường cong của cơ thể đầy đặn kia rõ ràng hơn nhiều, nó trông còn đẹp hơn những gì mà tôi đã từng tưởng tượng. Giống như Linh, dì ấy có một đôi chân thon nhỏ và một cặp mông cong tuyệt đẹp, ngực của dì ấy lớn hơn con gái mình một chút, nhưng trông vô cùng săn chắc. Tôi có thể cảm thấy ©ôи ŧɧịt̠ của mình bắt đầu cựa quậy trong quần khi tưởng tượng ra cảnh dì Hương tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng trước mặt.

Vì quay lưng ra cửa nên dì Hương không nghe thấy tiếng tôi bước vào. Sau khi đôi mắt đảo lên đảo xuống trên cơ thể thành thục này nhiều lần, tôi hắng giọng và nói một cách thờ ơ: "Cháu chào dì Hương."

Dì ấy quay đầu lại, mỉm cười ngọt ngào và trả lời: "Ừ Dũng đấy à, cháu đến vừa kịp ăn tối, món chính chỉ cần 15 phút nữa là xong. Linh đang ở trên lầu để thay đồ, cháu ngồi ở ghế chờ vài phút nhé."

Khi ngồi vào bàn, tôi có thể thấy một vài món khai vị đã được dọn sẵn, và may mắn thay, sữa đã có sẵn trên bàn. Hít một hơi thật sâu, tôi rót đầy ly của mình và tiếp tục tình cờ đổ nó xuống sàn: “Úi, dì Hương ơi, cháu lại làm đổ sữa nữa rồi” tôi nói với một nụ cười đắc ý.

"Không sao mà Dũng" Dì ấy lại bắt đầu đi về phía nơi để cây lau sàn, nhưng rồi đột nhiên nhớ đến sự việc buổi sáng, đột ngột quay lại, nắm lấy chiếc khăn lau đang treo trên giá và bước tới bàn. Chậm rãi khuỵu gối xuống, bắt đầu dọn dẹp đống lộn xộn theo cách mà dì ấy đã được hướng dẫn sáng nay.

Với một nụ cười, tôi rút điện thoại di động của mình ra và nhanh chóng chụp cảnh người phụ nữ xinh đẹp này đang quỳ dưới chân dọn dẹp đống sữa hỗn độn. Từ vị trí thuận lợi của mình, tôi có thể nhìn thấy một chút da thịt qua lớp áo sơ mi của dì ấy. Tôi cũng có thể nhận ra dì Hương không thoải mái và ngại ngùng khi nhìn vào ánh mắt của tôi.

"Dì có biết không, một người phụ nữ đàng hoàng và tử tế sẽ không cài hết tất cả cúc áo sơ mi. Cháu nghĩ tốt nhất là dì nên cởi bỏ chiếc cúc trên cùng" Tôi bắt đầu gợi ý.

"Hả ......dì ....... không nghĩ đó là ........" dì ấy lắp bắp.

Tôi nhanh chóng cắt lời ngay khi lời phản đối sắp được phát ra: "Dì có muốn trở thành một hình mẫu tốt cho con gái mình không? Người phụ nữ không nghe lời thì không phải là loại đàng hoàng, biết chưa?"

"À ....... vâng .......dì biết rồi” dì ấy nói bằng giọng lí nhí, cứ cảm giác có một làn sương mù đang bao trùm lấy mình. Sự kết hợp giữa việc thiếu ngủ và bối rối trước những cảm giác kỳ lạ đang len lỏi khắp cơ thể đã khiến cho dì ấy không thể suy nghĩ được gì, tâm trí liên tục bị lung lay.

"Nếu thế thì đừng tranh cãi nữa, cứ tiếp tục trì hoãn thì Linh sẽ xuống đây và lúc đấy sẽ là cởi 2 cúc áo đấy" Tôi trả bằng giọng răn đe uy hϊếp. Tôi có thể cảm nhận được ý chí của dì ấy đang tan vỡ khi nhìn xuống áo sơ mi của mình, và sau đó, với đôi tay run rẩy và khuôn mặt đỏ bừng, bắt đầu lần mò chiếc cúc trên cùng của chiếc áo sơ mi. Vì dì ấy bị phân tâm khi nhìn xuống nút của mình, tôi nhanh chóng chụp lại một bức ảnh khác bằng điện thoại.

Sau khi nó được cởi ra, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng một cái khe sâu hun hút giữa hai bầu vυ" và chiếc áσ ɭóŧ màu trắng mà dì ấy đang mặc.

“Được rồi dì Hương, sàn nhà sạch sẽ rồi "Tôi nói rồi nhanh chóng đút chiếc điện thoại vào túi quần mình.

Một lần nữa, với đôi chân run rẩy, dì Hương đứng dậy và quay trở lại bếp để tiếp tục nấu bữa ăn tối. Tôi rất hài lòng với bản thân, vì mọi thứ diễn ra đúng như kế hoạch đã dự tính từ trước. Tôi không thể tin được vận may của mình lại đến và mang theo món quà lớn thế này, trong tâm trí tôi đã mường tưởng ra cảnh mọi thứ sẽ không hề suôn sẻ, bản thân sẽ mắc sai lầm ở đâu đó và cuối cùng thì chẳng có phần thưởng nào cho kẻ mộng mơ này, nhưng giờ đây, mọi thứ đã gần như nằm trong tầm tay.

Ngay sau đó cũng là lúc Linh bước vào bếp, mang theo mùi nước hoa và mùi sữa tắm hòa quyện với nhau. Nở một nụ cười thật tươi, cô ấy nói: "Dũng à, hôm nay có gì vui không kể tớ nghe với?"

"Cũng tạm được. Chỉ là thấy thư giãn mà không cần phải phải lo lắng về trường học và những thứ khác, còn Linh thì sao?" tôi hỏi.

"Vui lắm, hôm nay trung tâm mua sắm chật ních người vì đang có một đợt sale sập sàn của mấy hãng quần áo" cô ấy nhiệt tình trả lời.