Chương 2:

Lần đầu tiên trong đầu, tôi có những suy nghĩ khác về dì Hương, chưa bao giờ tôi nhận ra người phụ nữ này thực sự là một phiên bản cũ của Linh. Dì ấy đã mang thai ngay sau sinh nhật thứ 16, đó có nghĩa là lúc này cũng chỉ mới 34 tuổi. “Vẫn còn rất trẻ” tôi tự nghĩ.

Tôi dần nhận ra những thứ mà trước nay chưa từng để ý, dì ấy cao hơn Linh vài cm, nhưng từ những gì đôi mắt có thể thấy qua bộ quần áo hơi rộng thùng thình mà dì ấy luôn mặc, dáng người rất giống Linh, mái tóc dài hơn, thẳng hơn và màu sẫm hơn con gái mình một chút, nhưng đôi mắt và các đặc điểm trên khuôn mặt đều giống hệt nhau.

Sau khi đọc qua các câu chuyện sεメ trên màn hình một lần nữa, tôi bắt đầu lên mạng tìm hiểu về tâm lý hành vi kỳ lạ của người phụ nữ này, và những kết quả hiện ra đều chứng minh dì ấy là một người thích khổ da^ʍ. Tâm lý học lâm sàng định nghĩa khổ da^ʍ là hình thức quan hệ tìиɧ ɖu͙© có tính chất bất thường thuộc nhóm bệnh lệch lạc tìиɧ ɖu͙©. Người khổ da^ʍ chỉ có kɧoáı ©ảʍ tìиɧ ɖu͙© cực độ khi bị bạn tình hành hạ, làm đau đớn, bị đánh đấm, tra tấn tàn nhẫn hay chửi rủa thậm tệ trong khi ân ái. Thế là một kế hoạch dần dần hình thành trong đầu tôi, nếu không thể có được Linh, vậy thì sở hữu mẹ cô ấy cũng không tồi.

Sáng hôm sau, tôi dậy sớm và đi đến nhà dì Hương, tôi vẫn tự nhiên vào trong như mọi khi, sau đó ngồi vào bàn bếp nghịch điện thoại. Tôi đã rất khó tập trung vào những dòng chữ trên màn hình bởi đầu óc mình vẫn không ngừng tua đi tua lại kế hoạch mà bản thân đã vạch ra đêm qua. Lúc này dì Hương vẫn chưa xuống nhà, người đầu tiên bước vào bếp lại là Linh, cô ấy nói với tôi sẽ đi ra ngoài trung tâm mua sắm với bạn rồi nhanh chóng chạy ra khỏi cửa với một cái vẫy tay. Tôi biết đây là thời điểm thích hợp để bắt đầu thực hiện kế hoạch đã ấp ủ.

Tôi tiếp tục ngồi vào bàn và giả vờ lướt điện thoại cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân đến gần.

"Dũng à, cháu đói chưa."

"Cháu chào dì Hương, tối hôm qua dì ngủ có ngon không?" Tôi hỏi rất trực tiếp, đôi mắt chăm chú nhìn dì ấy không hề nể nang gì. Dì ấy đang khoác lên mình một chiếc áo len mỏng rộng thùng thình và một chiếc quần ngủ cũng xuề xòa không kém. Tôi nhận ra rằng trong suốt thời gian quen biết, trong trí nhớ chưa từng có ký ức về việc người phụ nữ tội nghiệp này mặc những bộ đồ thời thượng.

Đôi mắt trong veo kia nhìn tôi với biểu hiện rất kỳ lạ, chờ một chút rồi ngập ngừng trả lời: "Ừm .... dì ngủ rất ngon, cảm ơn Dũng."

Sau đó vội vàng đổi chủ đề: "Bây giờ cháu muốn ăn món gì hả Dũng?"

“Dạ, món gì cũng được ạ” Tôi ngoan ngoãn đáp lời, hai con ngươi vẫn chăm chú nhìn cơ thể đầy đặn ấy không rời mắt.

Khi dì ấy quay lại và bận rộn với công việc nội trợ, tôi sắp xếp lại suy nghĩ và cố gắng lấy hết can đảm để thực hiện kế hoạch của mình, trong thâm tâm thầm cầu mong rằng nó sẽ thành công. Một vài phút trôi qua, tôi với tay ra cố ý đổ ly sữa của mình xuống sàn nhà.

Nghe tiếng tôi kêu lên, dì Hương quay lại để xem chuyện gì đã xảy ra. Thấy đó chỉ là một chút sữa bị đổ, dì ấy bắt đầu đi về phía tủ để lấy cây lau nhà.

“Dì Hương, đừng dùng thứ đó, dùng cái này lau sạch hơn” Tôi nhanh chóng trả lời, tay đưa ra một chiếc khăn lau bàn mà tôi đã chuẩn bị sẵn từ trước.

Dì Hương tiến đến nhận lấy mà không hề có suy nghĩ gì trong đầu, nếu như đêm qua không bị mất ngủ bởi vì suy nghĩ về những hình ảnh dâʍ ɭσạи từ những câu chuyện sεメ kia, có lẽ dì ấy sẽ cảm thấy kỳ lạ khi tôi không tự mình dọn dẹp đống lộn xộn mà mình bày ra.

Dì ấy thả miếng vải lên chỗ sữa bị đổ và định dùng chân để di chuyển nó, nhưng tôi lại lên tiếng bằng giọng điệu cứng rắn đầy uy quyền: "Dì Hương, dì phải quỳ xuống và dùng tay để lau, đó là cách duy nhất để đảm bảo rằng sàn nhà sẽ được làm sạch.”

Đáp lại theo bản năng, dì Hương từ từ khuỵu gối dưới chân tôi và bắt đầu, dọn dẹp đống hỗn độn không một chút do dự. Tâm tư tôi dần bành trướng khi thấy mẹ của Linh quỳ dưới chân để dọn dẹp, nhưng tôi biết mình phải tỉnh táo lại nếu không sẽ có nguy cơ thổi bay tất cả mọi thứ.

Khi dì ấy vẫn đang miệt mài lau qua lau lại, tôi bắt đầu gợi chuyện: "Dì Hương, cháu đã đọc được ở đâu đó rằng một người phụ nữ đứng đắn và đàng hoàng thì nên mặc áo sơ mi và váy ngắn, dì có phải là một người phụ nữ đàng hoàng không dì Hương? " Tôi hỏi, một lần nữa nhìn chăm chú vào người phụ nữ trước mắt.

Cảm nhận được ánh mắt đầy ẩn ý của tôi, vẻ bối rối và những cảm giác kỳ lạ dần lan tràn trong người dì ấy, ngay lúc quỳ xuống dưới sàn, dì Hương bắt đầu hơi ửng màu trên má và không dám nhìn vào mắt tôi. Suy nghĩ của dì ấy lộn xộn và gặp khó khăn trong việc hình thành phản ứng. Khi dì ấy nhận ra tôi đang chờ đợi câu trả lời, cuối cùng chiếc miệng nhỏ nhắn cũng cố gắng lẩm bẩm: "Vâng....... dì là người phụ nữ đàng hoàng."

Cảm nhận được sự bối rối và yếu đuối của dì ấy, tôi tiếp tục tấn công không buông tha: "Chà, nếu dì thực sự là một "người phụ nữ đứng đắn và tử tế", thì dì cũng nên mặc theo kiểu đó, đúng không?"

Đầu dần cúi xuống và mặt càng đỏ hơn, dì Hương lắp bắp, "Vâng .... dì ..... chỉ là ...... dì ....... sẽ làm như vậy."

"Vậy thì được rồi, mọi chuyện đã ổn thỏa. Lần sau gặp nhau, dì nên ăn mặc theo lời cháu nói" tôi nhẹ nhàng đáp lại, cảm thấy bản thân đã giành được một chiến thắng: "Cháu thấy sạch rồi, bây giờ dì có thể đứng dậy."

Hai bầu má non mịn đỏ bừng bừng, dì Hương đứng dậy trên đôi chân không vững và trở lại bếp để tiếp tục nấu bữa sáng. Trong phần còn lại của bữa ăn, tôi làm như không có gì xảy ra và nói về các chủ đề khác nhau như trường học, thể thao và các sự kiện địa phương.

Sau khi ăn xong, tôi thông báo với dì ấy: "Cháu sẽ đi chơi với bạn, nhưng muốn ghé qua ăn tối, được chứ?"

Sau khi lấy lại bình tĩnh và cảm thấy thoải mái hơn với phần còn lại của cuộc trò chuyện, dì ấy sẵn sàng trả lời: "Tất nhiên là được, cháu biết rằng mình luôn được chào đón ở đây mà Dũng."

"Cảm ơn dì Hương, cháu đi ngay đây." Tôi vẫy tay chào tạm biệt khi bước ra khỏi cánh cửa. Tôi hít một hơi thật sâu để ổn định bản thân và hy vọng rằng lời đề nghị mà tôi đã gieo vào trong đầu dì ấy sẽ bén rễ và đơm hoa kết trái sau này.