Chương 4:

"Con xin lỗi mẹ, giờ con phải đi xem phim sớm với Nhung và Thương, chắc là không kịp ăn đâu, mẹ đừng giận con nhé?" cô ấy hỏi.

"Uh ..... không sao, nhưng đừng để bụng mình bị đói, kiếm thứ gì đó nên hồn mà ăn, nhớ chưa?" dì Hương dặn dò.

"OK, mẹ yêu" cô nhanh nhẩu đáp lại.

"Dũng à, hẹn gặp lại cậu sau nha" cô ấy hét lên khi chạy ra khỏi cửa.

"Haizz, bây giờ chỉ còn cháu và dì ăn tối thôi Dũng à" Dì Hương cũng rất bất đắc dĩ.

"Như vậy cũng được” Tôi bày ra vẻ mặt nghiêm túc, tiếp tục tiến hành kế hoạch: "Nhưng mà dì có biết là bản thân đã không làm gương tốt cho con gái mình tối nay không? Một con điếm thì phải biết nghe lời, nhưng dì lại trì hoãn thời gian làm việc đó, như vậy sao có thể trở thành một bà mẹ tốt?"

"A ........ không. Tất nhiên là dì không cố ý." Dì Hương trả lời đầy hoang mang.

"Thế cho nên, dì phải gánh chịu hậu quả mà bản thân đã gây ra!"

"Nhưng ..... chỉ ....... chỉ là ......." dì ấy bắt đầu lắp bắp không biết nói thế nào.

“Đừng nói thêm gì nữa” Tôi gầm gừ, đập tay xuống bàn với một tiếng ầm vang dội, khiến dì ấy giật mình im lặng: "Đừng tự bào chữa cho sai lầm của bản thân, con điếm thì không có quyền tự do ngôn luận" tôi khinh thường nói.

Dì Hương hoàn toàn bối rối, cúi đầu lẩm bẩm: "Dì xin lỗi."

"Sự trừng phạt đó là dì đi vào trong phòng tắm, cởi bỏ áo ngực và qυầи ɭóŧ, sau đó dì sẽ đi ra ngoài này và giao chúng cho cháu. Rõ chưa? " Tôi yêu cầu, cao giọng một lần nữa để nhấn mạnh và hy vọng giữ cho dì ấy mất bình tĩnh.

"Nhưng ..... dì ...... không cố ý" dì ấy cầu xin. Suy nghĩ của dì Hương bây giờ chỉ là một mớ hỗn độn. Dì ấy không biết chuyện gì đang xảy ra nữa, hay bản thân cần làm gì tiếp theo, nhưng mà cơ thể dường như có suy nghĩ của riêng nó, và bắt đầu phản ứng theo bản năng mà dì ấy không hề nhận ra.

Hai chân vô thức bước vào trong phòng tắm, cởϊ áσ ngực và kéo qυầи ɭóŧ của mình xuống. Khi cởi ra, thì dì ấy mới chợt thấy điều bất thường và bàng hoàng nhận ra rằng đó là mùi dâʍ ŧᏂủy̠, hai mắt trợn to không tin nổi nhìn vào chiếc qυầи ɭóŧ đã ẩm ướt vì dịch l*и của mình.

"Chuyện gì đang xảy ra thế này?" dì ấy tự hỏi, bản thân không thể hiểu được những cảm giác kỳ lạ đang dâng lên trong lòng khiến cho lỗ l*и bị kí©h thí©ɧ mãnh liệt. Không chỉ âʍ đa͙σ của dì ấy ướt đẫm mà núʍ ѵú cũng trở nên cứng như đá khi chúng áp vào lớp vải mỏng của chiếc áo sơ mi. Với khuôn mặt đỏ như củ cà rốt, dì Hương mở cửa phòng tắm ngập ngừng bước tới phòng ăn, không dám nhìn trực diện vào mắt, dì ấy thả áo ngực và qυầи ɭóŧ vào bàn tay đang mở rộng của tôi.

Tôi đặt hai món đồ lót lên bàn bên cạnh đống đồ ăn, nơi cả hai đều có thể nhìn thấy chúng với hy vọng điều đó sẽ khiến cho Dì Hương càng trở nên bối rối hơn, bởi vì những hành động tiếp theo mới là phần táo bạo nhất trong kế hoạch. Tôi nhìn Dì Hương đầy hứng thú, có thể thấy rõ đường viền núʍ ѵú lồi lên khi chúng ép vào áo sơ mi, nó làm nổi bật bộ ngực ngạo nghễ của dì ấy hơn nữa, khiến cho ©ôи ŧɧịt̠ của tôi ngày càng căng cứng khó kiểm soát mỗi khi nhìn vào cơ thể gợϊ ɖụ© đó.

"Dì Hương à, làm sao cháu có thể tin tưởng khi mà tối nay dì đã làm cho cháu thất vọng một lần, lấy gì để chứng minh bây giờ dì đã trở nên nghe lời hơn?"Tôi hờ hững nói.

Như một đứa trẻ, Dì Hương đáp lại: "Dì xin lỗi, lúc đó dì không cố ý ....nhưng dì đã cố gắng ....."

"Cháu biết, nhưng cháu phải chắc chắn rằng dì đang nói sự thật. Cháu cần phải thấy được dì đang rất nghiêm túc về việc trở thành một con điếm nghe lời, một hình mẫu tốt cho con gái của mình. Lỡ may đây chỉ là những đồ lót cũ chưa kịp giặt để ở trong phòng tắm thì sao?. "

Dì Hương chỉ biết gục đầu chịu trận, dì ấy không biết mình có thể tiếp tục chống lại những thôi thúc trong cơ thể mình hay không.

“Thế cho nên, dì phải cởi hết cúc áo ra, để cháu có thể tự mình xác nhận rằng bên trong không còn áo ngực” Tôi nghiêm khắc chỉ đạo, trong lòng cũng đang nín thở háo hức chờ đợi.

Chỉ hơi do dự một chút, lý trí bị che khuất cộng thêm cơ thể đang kêu gào được giải phóng, Dì Hương bắt đầu cởi những chiếc cúc áo còn lại của mình. Khuôn mặt dì ấy dần đỏ đậm, vết ửng hồng giờ đang lan xuống cổ và lên vai, khuôn mặt xinh đẹp nõn nà cúi thật thấp như con nai nhỏ trốn tránh sư tử. Cuối cùng thì dì ấy cũng đã hoàn tất nhiệm vụ, đôi tay rõ ràng đang run lên, dì ấy từ từ kéo hai mảnh vải mỏng ra cho đến khi cả hai cặρ √υ" không lồ hoàn toàn nằm trong tầm mắt của tôi.

"Giỏi lắm dì Hương, chúng ta sắp xong rồi. Cứ để áo như vậy, bây giờ, dì sẽ dùng cả hai tay nắm lấy hai bên mép váy và từ từ vén nó lên đến hông, như vậy thì cháu sẽ có thể xác nhận bên dưới cũng hoàn toàn không có thứ gì che đậy" Tôi mở miệng khen ngợi cổ vũ.

Dì Hương hơi giật mình, hai mắt ngậm nước bắt đầu nhỏ giọng nài nỉ với hy vọng sẽ thay đổi suy nghĩ của tôi: "làm ơn mà, đừng như thế có được không?".

"Dì chỉ cần nhắm mắt lại, giả vờ như cháu không có ở đây, như vậy thì mọi chuyện sẽ kết thúc rất nhanh" tôi lại tiếp tục dỗ dành.

Không còn cách nào khác, Dì Hương nhắm chặt mắt, để hở áo sơ mi của mình và đưa tay xuống, nắm lấy hai bên váy bắt đầu từ từ kéo gấu váy lên. Dâʍ ŧᏂủy̠ bây giờ đang chảy xuống róc rách tạo thành những vệt dài dọc theo hai bên bắp đùi thon dài. Dì Hương chắc chắn cũng biết rằng tôi có thể nhìn thấy điều đó và ngửi thấy mùi kí©h thí©ɧ dâʍ ɖu͙© đến từ háng của dì ấy. Trong sâu thẳm, dì ấy biết bản thânkhông nên làm điều này, nhưng đầu óc lúc này rất bối rối, không thể nhận thức được chuyện gì đang xảy ra với mình. Đầu óc liên tục quay trở lại những tình tiết trong những câu chuyện mà dì ấy đã đọc đêm qua, luôn cảm thấy như thể tất cả chỉ là một giấc mơ, và khi dì ấy thức dậy vào buổi sáng, mọi thứ sẽ trở lại như bình thường.