Chương 41: Lao tới

Hơn mười phút sau, đạo diện Trần đến như đã hẹn, hai người cũng đã gần bốn, năm năm chưa gặp mặt, một khi ngồi cùng nhau sẽ không tránh khỏi hàn huyên chuyện cũ.

Tiếp đến cả hai mới bắt đầu thảo luận về vai diễn trong bộ phim mới. Quý Phùng Tuyết giúp gắp thức ăn xong cũng chỉ ngồi uống nước, cách nói chuyện kín kẽ cẩn thận, nhưng những quan điểm và phân tích về nhân vật lại vô cùng hợp ý đạo diễn Trần.

Phim mới là một bộ phim cổ trang hiếm hoi có song nữ chính, đất diễn của nam chính không ít, nhưng xét về chiều sâu thì không bằng vai nữ thứ hai.

Sau bữa cơm, trong lòng chị cũng có thêm vài phần tự tin.

“Sao mấy năm nay không thấy cô đóng phim vậy?” Trần Liên Kiệt tò mò hỏi.

“Không có kịch bản hay, mà anh cũng biết đấy, hiện tại cạnh tranh khốc liệt, nhà sản xuất lại càng coi trọng những diễn viên có lượng fans có thể đảm bảo doanh thu phòng vé.” Chị cảm khái nói.

“Đúng vậy, nhưng thật sự bây giờ rất khó tìm được người có tính cách thà thiếu chứ không ẩu như cô.” Trần Liên Kiệt đánh giá rất cao thái độ của chị, cộng thêm việc trước đây từng hợp tác với nhau, làm ra bộ phim tạo nên danh tiếng của cả hai, thế nên ở lần hợp tác thứ hai này sẽ bớt được rất nhiều việc, “Bộ phim này có cô tham gia là tôi yên tâm rồi.”

“Cảm ơn đạo diễn Trần.” Quý Phùng Tuyết nhoẻn miệng cười, “Nhưng tôi muốn đóng vai nữ thứ hai.”

Trần Liên Kiệt ngạc nhiên nhìn chị: “Cô chắc chứ?”

“Vâng, tôi vì nhân vật này nên mới đến tìm anh.”

“Nếu tôi muốn cô đóng vai nữ chính thì sao?”

Quý Phùng Tuyết đắn đo nói: “Đó là vai diễn tốt, có thể để dành cơ hội cho người khác. Nếu không thể đóng vai nữ thứ thì bữa cơm này xem như buổi đoàn tụ của chúng ta sau nhiều năm xa cách vậy.”

Trần Liên Kiệt cười sang sảng, sau đó nghiêm túc đánh giá nét mặt của chị, sờ cằm: “Tuy rằng tính cách của cô rất khác biệt với nhân vật, nhưng không thử một lần làm sao biết đây?”

Quý Phùng Tuyết tự tin mỉm cười: “Anh yên tâm.”

“Hình như cô đang vội?” Đạo diễn Trần cũng cười, “Tôi thấy cô vẫn luôn xem đồng hồ.”

Quý Phùng Tuyết gật đầu: “Đúng vậy, không giấu gì anh, lát nữa bạn gái tôi sẽ lên sân khấu biểu diễn, tôi muốn đi cổ vũ cô ấy.”

“Hạ Lâm Hạ đúng không?” Đạo diễn Trần suy nghĩ một lúc mới nhớ ra chuyện này, “Vậy tôi không quấy rầy đôi chim câu hai người nữa, tôi cũng về nhà đây, trễ thêm chút nữa sẽ bị bà xã cho ăn mắng mất.”

Cả hai nhìn nhau mỉm cười, kết thúc bữa cơm sau khi đã trao đổi xong việc quan trọng.

Quý Phùng Tuyết ngồi lên xe, nhìn đồng hồ, chín giờ rưỡi, nếu chạy nhanh thì vẫn còn kịp.

“Sao chạy chậm vậy?” Chị nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ xe, trên mặt không tỏ vẻ gì nhưng trong giọng nói lại có vẻ nôn nóng khó tả.

“Nhanh kiểu gì, đằng trước kẹt xe thì tôi còn có cách nào nữa.” Trần Niệm nhìn tình hình giao thông phía trước, lại nhìn chấm đỏ trên bảng điều hướng, “Xong rồi, kẹt xe nghiêm trọng lắm.”

“Có thể quay đầu đổi sang đường khác không?”

“Muộn rồi.”

Quý Phùng Tuyết liếc nhìn phía trước, chiếc xe đã gia nhập vào đội ngũ kẹt cứng, trước sau đều là xe, chị xem di động mà ruột gan rối bời.

Còn chưa trả lời tin nhắn Hạ Lâm Hạ mới gửi đến.

【Hạ Hạ】: Chị tới chưa? Tôi nói Hoài Mộng ra đón chị.

【Hạ Hạ】: Sao không trả lời? Có phải chị định cho tôi leo cây không? Lưỡi dao thấm máu.jpg

“Tấp vào trong đi.” Quý Phùng Tuyết nói.

“Cô định làm gì?” Trần Niệm tò mò hỏi, nhưng cũng ngoan ngoãn tấp xe vào lề đường.

Xe vừa dừng lại, Quý Phùng Tuyết lập tức bước xuống.

“Này! Quý Phùng Tuyết!”

Quý Phùng Tuyết chạy mấy chục mét, thấy xe cộ phía sau càng lúc càng đông nên chuyển hướng, mười phút sau chị chạy đến một ngã ba nhưng vẫn không bắt được xe.

Lúc này, một chiếc xe đạp sườn ngang dừng trước mặt chị, bác trai trên xe cười tủm tỉm nhìn chị: “Cô gái, ở đây không bắt được xe đâu, hay là tôi chở cô một đoạn, đến giao lộ phía trước có thể bắt xe được đấy.”

Quý Phùng Tuyết nhìn xe đạp, cắn răng ngồi lên yên sau: “Vậy làm phiền bác.”

“Không phiền gì đâu, tôi trông cô rất quen nha.” Bác trai cười sảng khoái, “Cô muốn đi đâu đây?”

“Đài truyền hình.”

“Ồ, cô không phải là ngôi sao lớn đấy chứ?”

“Không phải, tôi chỉ theo đuổi ngôi sao thôi.”

“Khà khà, hiểu rồi, con gái tôi cũng thường xuyên chạy đến ôm cửa đài truyền hình đấy.” Bác trai đột nhiên tăng tốc, “Tôi biết một con đường tắt, hay là tôi đưa cô đi, giờ này gọi xe cũng khó.”

“Có được không bác?” Quý Phùng Tuyết lo lắng hỏi, thuận tay gửi định vị cho Trần Niệm, bảo đảm an toàn.

“Không thành vấn đề, cô yên tâm đi, tôi chở con gái đi suốt ấy mà.” Bác trai rẽ trái rẽ phải, chạy vào một ngõ nhỏ quanh co, đang lúc chị nghi ngờ có phải đã mắc mưu rồi hay không thì một không gian rộng lớn đột nhiên mở ra trước mắt.

“Đây, trước mặt là đài truyền hình rồi, cô đến đấy đi.” Bác trai chỉ vào toà nhà cao ngất cách đó không xa.

“Cảm ơn bác!” Quý Phùng Tuyết xuống xe, vội vàng lấy tiền lẻ trong túi xách nhưng bị ông ấy ngăn lại.

“Không cần không cần, tôi cũng chỉ tiện đường thôi, mấy cô gái theo đuổi thần tượng vốn đã rất tốn kém rồi, giữ lấy mua món gì thật ngon cho mình đi. Tạm biệt cô gái nhé, chúc cô theo đuổi thần tượng thành công!” Bác trai vừa quay đầu liền đạp xe rời đi.

Quý Phùng Tuyết cười khẽ, nhìn đồng hồ, đã 10 giờ 6 phút, chị lập tức chạy vào hậu trường đài truyền hình.

Hạng Hoài Mộng đứng ngoài cửa, sốt ruột nhìn di động, cô chẳng yên tâm để Hạ Lâm Hạ một mình bên trong chút nào, nhưng cô ấy lại nhất quyết bắt cô ra đón người, thật sự không biết phải nói gì mới phải.

Có tiếng bước chân từ xa truyền đến, cô ngẩng đầu nhìn lại, thấy Quý Phùng Tuyết chạy nhanh về phía mình, còn chưa kịp điều hoà nhịp thở đã vội hỏi: “Đã bắt đầu chưa?”

“Sắp rồi, à, tấm biển này là cô ấy chuẩn bị cho cô.” Hạng Hoài Mộng ngượng ngùng đưa cho chị tấm biển.

Trên đó đề bảy chữ to —— Hạ Lâm Hạ mạnh nhất vũ trụ.

Tấm biển này cũng chỉ có chị giơ lên mới không dễ dàng tạo ra scandal.

“Được.” Chị vừa đưa tay nhận lấy, Hạng Hoài Mộng liền nhìn thấy đôi giày trong tay chị, ngạc nhiên nhìn chằm chằm.

Lúc này Quý Phùng Tuyết mới sực nhớ ra, đặt giày xuống mang vào, giải thích: “Mang cái này chạy không tiện.”

Mãi đến khi Quý Phùng Tuyết thở hổn hển ôm theo tấm biển chạy vào đài truyền hình, thật lâu sau Hạng Hoài Mộng vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, không khỏi nghĩ thầm khi nhìn theo bóng lưng đầm đìa mồ hôi của chị ấy, có phải Ảnh hậu này tôn trọng hợp đồng (tình yêu) quá mức cần thiết không?

Quý Phùng Tuyết vừa bước đi vừa ngửi ngửi cơ thể mình, lo lắng sẽ có mùi mồ hôi, vội lấy một lọ nước hoa từ trong túi xách, xịt lên cổ tay.

Nhân viên chương trình đã được Hạng Hoài Mộng thông báo trước, ngay khi nhìn thấy chị liền đưa vào khán phòng.

Vừa đặt chân đến cạnh sân khấu đã nghe người dẫn chương trình thông báo rằng buổi biểu diễn của ban nhạc sẽ lập tức được bắt đầu. Ánh đèn mờ đi, sau đó tất cả mọi người đều nhìn thấy một tấm biển đèn di động từ phía sau lên trước.

Mấy chữ to “Hạ Lâm Hạ mạnh nhất vũ trụ” sáng lấp lánh.

Tất nhiên Hạ Lâm Hạ cũng thấy, cô cười toe toét trong một góc khuất, rồi ngay lập tức tập trung tinh thần, chuẩn bị lên sân khấu biểu diễn.

Do cần chuẩn bị đạo cụ cho phần trình diễn ánh sáng 3D nên ban tổ chức phát một đoạn VCR lên màn hình lớn, đây chính xác là đoạn phim Hạ Lâm Hạ vui vẻ cùng ban nhạc mấy ngày nay đã được biên tập.

Mở đầu là cuộc gặp gỡ đầy ngượng ngùng của mọi người, sự lúng túng gần như tràn ra khỏi màn hình, khán giả ở trường quay lẫn bình luận của những người xem livestream đều là cười haha. Ngay sau đó Hạ Lâm Hạ đưa ra đề xuất đến quán bar biểu diễn, hình ảnh lập tức chuyển đến cảnh năm người điên cuồng khuấy động sân khấu.

[Chết tiệt, cái này mà nghe tại chỗ hẳn sẽ nổ tung luôn!]

[Á á á, đây không phải tin đồn mấy hôm trước Hạ Lâm Hạ và Quý Phùng Tuyết uống rượu ở quán bar sao! Quần áo cũng giống nhau, không chạy đi đâu được!]

[Anti ra đây ăn đòn này, cái gì mà uống rượu không đàng hoàng chứ? Rõ ràng là người ta đến biểu diễn! Ta đi đồ sát anti!]

[Màn live từ quán bar bùng nổ thật sự, dù không có ánh sáng 3D nhưng cảm xúc của khán giả cực kỳ thăng hoa! Đương nhiên, màn xuất hiện thoáng qua của Quý tiên nữ cũng rất đẹp, vô cùng nổi bật giữa đám đông!]

[Trời ạ, Quý tiên nữ trà trộn vào đám đông dễ tìm thật!]

[Đôi mắt của Quý Phùng Tuyết đẹp thật, nói theo kiểu tầm thường là: trong ánh mắt của cô ấy chứa đựng sao trời lộng lẫy, biển rộng mênh mông, sao trời là Hạ Lâm Hạ, biển rộng cũng là Hạ Lâm Hạ!]

[Vậy mà Hạ Lâm Hạ có thể dung hoà vào ban nhạc, không chiếm spotlight, làm tốt lắm, like!]

[Á á á! Mỗi lần Hạ Lâm Hạ biểu diễn, Quý Phùng Tuyết đều sẽ đến tận nơi, cặp đôi ngọt ngào nhất giới giải trí! Các bạn không phản đối chứ?]

[Á cha mạ ơi, tôi bắt đầu mong chờ màn trình diễn tiếp theo rồi đây! Sẽ tắt bình luận để nghiêm túc xem biểu diễn, xoa xoa tay]

Lúc ngồi xuống Quý Phùng Tuyết mới phát hiện biển đèn đã bật sáng, trong lúc đang nhìn ngó xung quanh để xem biển đèn của những người khác thì chợt nghe tiếng sáo vang vọng trên sân khấu, phiêu đãng xa xăm, dư âm quanh quẩn.

Mọi người không khỏi tập trung chú ý, nín thở chờ đợi, ngước nhìn lên sân khấu.

Một chùm sáng dừng lại trong góc phát ra tiếng sáo, trước mắt khán giả sáng lên, Hạ Lâm Hạ mặc một bộ váy dài đỏ tươi, đuôi tóc nhuộm thành bảy sắc cầu vồng, đang lặng lẽ thổi sáo.

Ánh đèn nhanh chóng chuyển sang người đánh trống bên cạnh, nhịp nhàng đạp lên kick trống, hai loại nhạc cụ hoà quyện vào nhau, đột nhiên, tiếng trống trở nên dồn dập, tiếng sáo kéo dài, tiếng đàn ghi-ta cũng bắt đầu gia nhập, tiết tấu bỗng trở nên nhanh hơn, lập tức kéo bầu không khí lên đến đỉnh điểm.

Không ít khán giả sôi nổi hét lên, chỉ muốn đứng lên vặn vẹo cơ thể.

Ca sĩ chính đàn ghi-ta, giọng hát tựa như khói thuốc phiêu lãng đưa mọi người chìm sâu vào linh hồn của rock, ca từ bình dị nhưng mạnh mẽ, đánh thẳng vào lòng người, âm giọng cao vυ"t thét gào cho sự phi thường của những con người bình thường.

Kết thúc phần điệp khúc là đoạn độc tấu đẳng cấp của từng nhạc công, tốc độ những ngón tay thần tốc của anh chàng chơi keyboard hay màn nhấn nhá chuẩn xác của tay trống đều khiến khán giả hò reo vang dội, sau đó là màn biểu diễn violon.

Hạ Lâm Hạ kéo dây đàn hoà nhịp theo tiết tấu sôi động của bài hát, mái tóc cô phiêu đãng theo từng động tác. Cô tiến đến bên cạnh ca sĩ chính, hai người xoay lưng lại, một người ngả về sau kéo đàn, người còn lại cúi đầu gảy ghi-ta, thoạt nhìn như một thể, phối hợp với nhau vô cùng ăn ý, nếu nói là cùng một ban nhạc cũng không hề sai.

Khi đến đoạn điệp khúc thứ hai, Hạ Lâm Hạ bắt đầu hát, giọng hát hơi khàn khàn khiến linh hồn người ta rung lên, hoá ra Hạ Lâm Hạ còn có chất giọng thế này!

Đoạn cuối cùng là Hạ Lâm Hạ và ca sĩ chính mỗi người một câu, tựa như hai người đang đối thoại, ném ra câu hỏi về giá trị của sinh mệnh, mỗi một nhịp trống là một lần khán giả được đưa đến cao trào cảm xúc, tất cả mọi người không hẹn mà cùng đứng lên.

Mãi đến khi kết thúc màn trình diễn mà nhiều khản giả vẫn chưa thoát ra được, họ không ngừng thét gào tên ban nhạc và Hạ Lâm Hạ.

Thật lâu sau, người dẫn chương trình lên sân khấu để tiến hành phỏng vấn chính thức cùng ban nhạc: “Tại sao các bạn lại chọn Hạ Lâm Hạ làm khách mời của mình?”

Ca sĩ chính không trả lời, như thể muốn quán triệt tư tưởng quật cường trầm lặng đến tận cùng, tay trống đành phải tiếp nhận micro, lấy từ túi ra một chiếc kính mắt thật dày, nhanh chóng biến hình từ chàng trai nhạc rock trở về làm lập trình viên, gãi đầu, ngượng nghịu nói: “Bởi vì cô ấy rất tốt, xinh đẹp, mỹ lệ, tài năng. . .”

“Thì ra là cậu đang sưu tập tất cả những từ ngữ dùng để khen ngợi.” Người dẫn chương trình trêu đùa.

Tay trống quay đi mỉm cười, cũng hổ thẹn vì vốn từ hạn hẹp của bản thân mình. Nhưng trong mắt khán giả thì đấy chính là biểu cảm thẹn thùng khi nhìn thấy người đẹp.

Khán giả: “Hu~~~~~~~~~”

“Hu cái gì mà hu, đây là tà giáo, không được ship lung tung!” Hạ Lâm Hạ đột nhiên chen vào nói, vừa nghe liền biết đám người này gặp ai cũng ship.

Nếu chỉ ship để trêu đùa cho vui thì chẳng nói làm gì, nhưng vợ tay trống còn đang ở cữ, không thể làm cô ấy tức giận được. Huống chi. . . Quý Phùng Tuyết đang có mặt ở đây, nói thế nào cũng phải tiếp tục thể hiện tình cảm mặn nồng của CP Mùa Hạ.

Mùa Hạ mới là chân ái!

Mọi người đều bật cười, người dẫn chương trình cười nói: “Đúng vậy đúng vậy, chúng tôi đều biết tình cảm của cô và Quý Phùng Tuyết là tốt nhất, CP cùng những người khác đều là tà giáo. Nghe nói, dường như Quý Phùng Tuyết cũng đến đây, cô có biết không?”

“Tôi biết chứ.” Hạ Lâm Hạ hếch cằm lên đắc ý nói.

Người dẫn chương trình hơi nghẹn, nhưng lập tức truy vấn: “Ồ? Hai người đã trao đổi trước với nhau sao?”

“Đúng vậy, tôi sợ đến lúc đó cả khán phòng đều là fans của Trầm lặng, cho nên tôi mới gọi fan của mình tới để ủng hộ.” Hạ Lâm Hạ nói.

Ống kính quay về phía Quý Phùng Tuyết trên khán đài, nhưng chị không hề chú ý, chỉ lo nhìn chăm chú người đang ở trên sân khấu.

Hạ Lâm Hạ lướt qua biển người, cuối cùng ánh mắt cũng dừng lại, mỉm cười, vẫy tay về phía chị, làm một nụ hôn gió.

Khoé môi Quý Phùng Tuyết cong lên, cũng vẫy tay đáp lại.

Khán giả: “Hu~~~~~~~~~”

Một khán giả bên cạnh nhìn họ mà rơm rớm nước mắt: Hôm nay là lễ hội ăn chanh sao T^T

Chương 108 - Học sinh chuyển trường x... Chương 107 - Học sinh chuyển trường x... Chương 106 - Giáo chủ ma giáo x Minh... Chương 105 - Giáo chủ ma giáo x Minh... Chương 104 - Giáo chủ ma giáo x Minh... Chương 103 - Thịnh thế yêu phi x Hoàn... Chương 102 - Thịnh thế yêu phi x Hoàn... Chương 101 - Hôn lễ Chương 100 - Tuần trăng mật Chương 99 - Người nhà Chương 98 - Dư luận Chương 97 - Phơi bày Chương 96 - Cường công Chương 95 - Muốn chị Chương 94 - Tình ca Chương 93 - Chạm đáy nỗi đau Chương 92 - Ngủ Chương 91 - Trên phố Chương 90 - Bắt người Chương 89 - Chuyến thăm Chương 88 - Ăn Tết Chương 87 - Tất niên Chương 86 - Dạ tiệc Chương 85 - Thêm tiền Chương 84 - Tiệc tối Chương 83 - Hẹn hò Chương 82 - Thư tình Chương 81 - Những nụ hôn Chương 80 - Sinh nhật Chương 79 - Đóng máy Chương 78 - Thích thể hiện Chương 77 - Tỏ tình Chương 76 - Phát hiện Chương 75 - Đi dạo Chương 74 - Công thụ Chương 73 - Diễn thử Chương 72 - Lẩu Chương 71 - Thông suốt Chương 70 - Bị thương Chương 69 - Chia phòng Chương 68 - Cảnh quay đêm Chương 67 - Luyện tập Chương 66 - Người mới Chương 65 - Đáp lễ Chương 64 - Cố ý Chương 63 - Tưởng tượng Chương 62 - Trượt tay Chương 61 - Người up video Chương 60 - Hoảng loạn Chương 59 - Mị hoặc Chương 58 - Đỏ mặt Chương 57 - Chụp ảnh tạo hình Chương 56 - Vào đoàn phim Chương 55 - Nhật ký Chương 54 - Chị dâu Chương 53 - Đêm Chương 52 - Thực hiện Chương 51 - Nguyện vọng Chương 50 - Váy cưới Chương 49 - Cắt đứt Chương 48 - Đỏ mặt Chương 47 - Phỏng vấn Chương 46 - Thay đổi Chương 45 - Đùa giỡn Chương 44 - Vô tình gặp gỡ Chương 43 - Thử vai Chương 42 - Cảm động Chương 41 - Lao tới Chương 40 - Thẳng thắn Chương 39 - Chung giường Chương 38 - Rung động Chương 37 - Quán bar Chương 36 - Bóng đêm Chương 35 - Bôi thuốc Chương 34 - Té ngã Chương 33 - Bánh kem Chương 32 - Tranh cãi Chương 31 - Đối đầu Chương 30 - Thay đổi Chương 29 - Thua bài Chương 28 - Fan cuồng của chính mình Chương 27 - Edit Chương 26 - Chăm sóc Chương 25 - Kiểm tra Chương 24 - Sự cố Chương 23 - Hoạt động Chương 22 - Phản kích Chương 21 - Ngủ trưa Chương 20 - Suối trên núi Chương 19 - Tranh cãi Chương 18 - Buổi sáng Chương 17 - Ngủ Chương 16 - Bảo vệ vợ Chương 15 - Mua thức ăn Chương 14 - Đùa giỡn Chương 13 - Kinh phí Chương 12 - Bắt đầu Chương 11 - Lên đường Chương 10 - 8 giây Chương 9 - Gameshow Chương 8 - Mẹ Hạ Chương 7 - Phụ huynh Chương 6 - Cuộc gọi thoại Chương 5 - Bữa ăn tối Chương 4 - Nón xanh Chương 3 - Livestream Chương 2 - Cuộc họp Chương 1 - Hợp đồng

Trước đó

Tiếp theo