Chương 1.2: Cây Biến Dị Khổng Lồ Cuồng Bạo

Từng đống dây mây rơi xuống mặt đất, lộ ra thân cây sạch sẽ, sau đó cây khổng lồ uốn lượn một cách quái dị, bỗng nhiên thân cây thay đổi, xuất hiện... Một hốc cây?

Ừ?

Hai cây dây mây to khoẻ nâng lên, linh hoạt chui vào trong hốc cây, trong ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Niên, khiêng ra...

Khiêng ra... Một người?

Bỗng nhiên Thẩm Niên mở to hai mắt, thậm chí nhịn không được đi về phía trước hai bước.

Đó đúng là người, hơn nữa còn là cô gái tóc dài dáng người nhỏ nhắn, cô bị hai cây dây mây cẩn thận từng li từng tí quấn chặt, đưa ra từ bên trong hốc cây, hai cánh tay cô mềm nhũn rũ xuống giữa không trung, hình như đã ngất xỉu rồi.

Cái này...

Chẳng lẽ là lương thực dự trữ sao?

Nhưng hắn chưa từng nghe nói mảnh rừng rậm này có cây biến dị có tập tính ăn thịt người!?

Thẩm Niên kinh nghi* lại mờ mịt, không đợi hắn bình tĩnh từ trong suy nghĩ hỗn loại lại, dưới ánh mắt khϊếp sợ của hắn, cây biến dị đưa cô gái đó tới trước mặt hắn.

*kinh ngạc và nghi ngờ

Hắn theo bản năng lui về sau một bước, giơ dao găm lên che trước người, cảnh giác nhìn dây mây trước mặt.

Hình như cây biến dị khổng lồ cũng phát hiện hắn cảnh giác, hơi về lui về sau một chút, sau đó trong ánh mắt cảnh giác của hắn, duỗi một cây dây mây, hái một quả màu đỏ rực trên ngọn cây của mình, đặt trên người cô gái đó, nhanh chóng đưa cô gái đó lại trước mặt hắn lần nữa.

Lần này, ánh mắt Thẩm Niên hoàn toàn bị trái cây kia hấp dẫn, thậm chí cũng quên cả việc cảnh giác.

Quả mộc tinh biến dị, có năng lượng hệ mộc chữa trị cường đại, ăn một quả, lập tức đem người chỉ còn một hơi thở đưa về trạng thái lúc mạnh nhất.

Có được nó, liền tương đương có được mạng thứ hai.

Nó ở bên trong thị trường giao dịch của dị năng giả, thật sự có tiền mà không mua được, thiên kim khó cầu.

Bao nhiêu người vì một quả mộc tinh mà một lần lại một lần đi vào trong mảnh rừng rậm này, đặt chân vào lãnh địa của cây biến dị, mưu toan dưới sự uy hϊếp của cây biến dị bậc 9 mà hái một quả của nó, cuối cùng lại chết trên cây dây mây biến dị.

quả mộc tinh, đây chính là quả mộc tinh...

Cây biến dị vô cùng ghét kẻ mơ ước quả của nó, vì sao lại tự tay hái một quả đưa đến trước mặt hắn?

Nghĩ đến đây, hắn liền tỉnh táo lại trong sự mê hoặc của quả mộc tinh, đột nhiên ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy rõ khuôn mặt cô gái đó.

Tóc đen dài, khuôn mặt vô cùng tinh xảo không giống người, cô nhắm mắt lại, giống như búp bê trưng bày trong tủ kính, tinh xảo lại cao ngạo, xinh đẹp... Lại non nớt.

Non nớt…

Cô bé này, tuyệt đối còn chưa trưởng thành.

Ban đầu cô không nhỏ như vậy, nhưng căn bản vẫn là một cô gái nhỏ.

Lúc này, rốt cục cây biến dị cũng thấy con người này nhìn về phía cô bé, nhân cơ hội này dây mây đang quấn lấy cô bé đẩy quả mộc tinh về phía hắn.

Ngay lúc dây mây di chuyển, cô bé tóc dài đó hơi lắc lư một chút, lộ đôi tai nhọn được giấu dưới mái tóc, giống như là... tinh linh trong truyện cổ tích.

Thẩm Niên nhịn không được hít một hơi.

Khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết, giờ thêm đôi tai nhọn nữa, hắn tin tưởng cô bé trước mặt không phải là con người.

Đáng xấu hổ là, chỉ trong chớp mắt, vậy mà hắn có cảm giác tim đập nhanh với một cô bé vị thành niên.

Chỉ có thể nói khuôn mặt này quá xinh đẹp đối với người thường là trí mạng.

Hắn nhanh chóng dời ánh mắt, lúc này, sự sợ hãi và cảnh giác trong nội tâm hắn cũng phai nhạt một chút, hắn nhìn cô bé, lại nhìn cây biến dị, hắn có một suy nghĩ không thể tin được.

Hắn nhịn không được hỏi: "Ngươi... Là muốn ta mang cô bé này về?"

Nhưng cây biến dị không nghe hiểu ngôn ngữ của con người.

Nó cứu cô bé này từ trong một đám người vô cùng hung ác, cô bé này chưa kịp nói gì mà đã hôn mê, nó cho cô bé ăn quả mộc tinh rồi mà cô bé vẫn chưa tỉnh lại. Trí thông minh của cây biến dị cũng không thua gì con người, nó liền suy đoán, có lẽ con người sẽ có biện pháp cứu cô.

Nhưng người trước mặt này, hiển nhiên không có ý mang theo cô bé.

Nó nghe không hiểu ngôn ngữ của con người, chỉ cho rằng con người đối diện không muốn giúp đỡ cô bé thôi, nó suy nghĩ một chút, lại hái thêm một quả mộc tinh, đặt kế bên quả mộc tinh ban đầu trên người cô bé, lại đẩy cô bé tới trước mặt hắn.

Đồng thời, sau lưng hắn, một cây dây mây im lặng dựng đứng lên.

Cây biến dị đã gặp vài chuyện thị phi rồi, hiện tại nó muốn nhờ cậy con người này, cho nên nó có thể tha thứ cho việc con người này đã bước vào lãnh địa của nó, nhưng nếu con người yếu ớt này dám cự tuyệt yêu cầu của nó, thì giữ lại hắn cũng không có tác dụng gì nữa.

Thẩm Niên không biết rằng nguy hiểm đã đến gần hắn.

Hắn nhìn cô bé trước mặt này một chút, thử vươn tay ra, cầm lấy cánh tay cô bé.

Cây biến dị không có động tác gì.

Hắn cũng giảm bớt cảnh giác, trực tiếp vươn tay ôm lấy cô bé.

Cây biến dị rất hiểu ý thả lỏng dây leo ra, lại duỗi một dây leo khác chỉ chỉ quả mộc tinh trên người cô bé, ra hiệu đây là thù lao của hắn.

Suy đoán của hắn là sự thật.

Cây biến dị khổng lồ này, thật sự là muốn hắn cứu cô bé này.

Cây biến dị này mà đám người nghe đến đã biến sắc, lại chủ động dùng quả mộc tinh làm thù lao để cho hắn cứu người?

Thế giới này là thế nào?

Trong nháy mắt đó, hắn cảm thấy không phải mình điên rồi, mà chính là thế giới này điên rồi.

Hắn hoảng hốt đem quả mộc tinh thu vào trong túi vải nhỏ trên người, cúi đầu nhìn cô bé trong ngực.

Trong ánh sáng mờ nhạt, cô bé có lỗ tai nhọn và khuôn mặt tinh xảo không giống con người này, làm cho người ta nghi ngờ đây có phải là giấc mơ ly kỳ hay không.