Chương 2.1: Tinh Linh

Sắc trời dần dần tối, bên ngoài khu vực biên giới rừng rậm xuất hiện một đống lửa, một nhóm hơn mười người trai gái trẻ tuổi ngồi quay quanh đống lửa trên mặt đất, yên lặng nướng lương khô trong tay, trông có vẻ ăn không được ngon lắm.

Có hai chàng trai khoẻ mạnh, tay cầm vũ khí tuần tra xung quanh, thỉnh thoảng nhìn về phía rừng rậm, hai hàng lông mày khó giấu sự lo lắng.

Lương khô vừa nướng được một nửa, một cô gái tóc ngắn mặc áo da màu đen không nhịn được nữa đứng lên, nhíu mày nói: "Thẩm Tiểu Nhị sao còn chưa quay về? Đã hơn ba giờ rồi."

Câu nói của cô như một tín hiệu, đám người xung quanh cũng khó mà kiềm chế, một bên lo lắng nhìn về phía rừng rậm, một bên thảo luận tại sao Thẩm Niên vẫn chưa về, đã xảy ra chuyện gì sao, trong lúc nhất thời doanh trại đơn sơ này náo động cả lên.

Chỉ có một chàng trai đầu đinh mặc áo đen trầm mặc không nói lời nào, cúi đầu nhìn lương khô trong tay mình.

Một lát sau, âm thanh thảo luận của mọi người dần nhỏ lại, hắn liền mở miệng nói: "Được rồi, tất cả ngồi xuống rồi hãy nói chuyện."

Hắn vừa mở miệng, tất cả mọi người dần dần yên tĩnh trở lại, nhìn nhau, trầm mặc ngồi xuống tại chỗ.

Trong một mảnh yên lặng, hắn lại nói: "Đợi thêm nửa giờ nữa, nếu Tiểu Nhị vẫn chưa trở lại, các cậu trở về theo đường cũ, tôi đi vào tìm Tiểu Nhị."

Cô gái lên tiếng đầu tiên cả kinh nói: "Đội trưởng!"

Đội trưởng đè tay xuống, nói: "Ngưng Vân, cô đừng nói nữa." Dừng một chút, hắn nói tiếp: "Mặc dù Tiểu Nhị là dị năng giả hệ thổ, nhưng mà trong tiểu đội Hoả Minh chúng ta, tốc độ của cậu ta cũng là số một số hai, cậu ta làm trinh sát, trước giờ chưa từng thất bại lần nào."

Nói xong, hắn thở dài, thấp giọng nói: "Chỉ sợ Tiểu Nhị gặp phải động quái ma mị."

Nghe hắn nói câu này, toàn bộ doanh trại lặng ngắt như tờ giấy, một cảm giác nói không nên lời dần dần lan tràn ra, tất cả mọi người đều không vui vẻ nổi, càng lúc càng lo lắng.

Thật ra khi Thẩm Niên không trở về theo thời gian đã định sẵn thì trong lòng mọi người đều âm thầm suy đoán có lẽ cậu ta đã gặp phải động quái ma mị, theo thời gian dần dần trôi qua, suy đoán này càng thêm rõ ràng.

Nhưng mọi người cũng chỉ nghĩ trong lòng mà thôi, cũng không ai dám nói ra.

Hiện tại, đội trưởng cũng nói rõ.

Im lặng một lúc, Ngưng Vân bình tĩnh nói: "Tôi đi với anh, những người khác trở về."

Đội trưởng lắc đầu: "Cô là đội phó, cô phải dẫn mọi người trở về."

Ngưng Vân cầm lương khô nửa chín nửa sống cắn liên tục hai ba lần, nhét hết vào miệng, nói: "Được rồi, đừng nói nữa, hai chúng ta cùng đi, lỡ có chuyện gì còn có thể cùng trốn thoát được, anh muốn làm anh hùng cái gì chứ."

Đội trưởng đang muốn nói tiếp, thì hai người thành viên đang tuần tra xung quanh lại đột nhiên nghiêm túc nói: "Có cái gì đó đang tới!"

Lập tức, tất cả đội viên đều đứng lên, hướng về phía rừng rậm, tất cả cùng tiến vào tư thế phòng ngự, từng đôi mắt chăm chú nhìn thẳng vào rừng rậm tối đen như mực phía trước.

Trong bóng tối xuất hiện một bóng người lắc lư, bóng người do ánh trăng chiếu xuống hiện trên đất lắc lư không được tự nhiên, giống như thứ gì đó muốn thoát khỏi mảnh rừng rậm u ám kia.

Tất cả mọi người âm thầm cảnh giác, bóng người xuất hiện từ trong rừng rậm dần rõ ràng, người kia đưa tay làm một thủ thế an toàn thường dùng trong tiểu đội Hỏa Minh, nhỏ giọng nói: "Đừng hoảng sợ, là tôi!"

"Thẩm Tiểu Nhị!"

Ngưng Vân là người đầu tiên bỏ vũ khí xuống, vội vàng nghênh đón, những người khác thấy thế, cũng chen nhau lao đến vây quanh cậu.

Nửa bên mặt Thẩm Niên đều là máu, hơi thở dồn dập, bước chân nặng nề, trạng thái của hắn thật sự rất xấu, nhưng ít nhất, hắn còn sống trở về.

Mọi người đang muốn hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, thì thấy hắn xoay người lại, từ phía sau lưng cởi xuống một... Người?

"Đây là..."

Vừa rồi hắn cầm cây đuốc chạy đến, bọn họ chỉ thấy mỗi hắn, lại không phát hiện sau lưng hắn còn cõng một người nữa.

Tất cả mọi người có chút trợn mắt.

Đội trưởng chậm rãi đi lại, thấy vậy thì nhíu mày, hỏi: "Tiểu Nhị, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Thẩm Niên lấy lại sợi dây thừng dùng cột cô bé kia trên lưng, nghe vậy thì lau máu ở nửa bên mặt, nói: "Trước tiên mọi người giúp tôi đem người lại bên cạnh đống lửa đã, chuyện rất dài dòng, tôi sẽ kể từ từ với mọi người."

Hai cô gái dị năng giả dìu cô bé có dáng người nhỏ nhắn lại bên cạnh đống lửa, mượn ánh lửa để nhìn thấy dung mạo tinh xảo như búp bê của cô bé, còn có mái tóc màu đen dài và đôi tai nhọn, làm họ vô cùng hoài nghi chủng tộc của cô.

Một trong hai nữ dị năng giả che ngực thốt lên: "Má ơi!"

Đám người đi phía sau cô cũng vô cùng kinh ngạc.

Tận thế đã diễn ra mười năm, từ khi trên trời xuất hiện động quái ma mị vào mười năm trước, toàn bộ thế giới đều bị động quái ma mị tấn công, phá hủy. Tất cả mọi người đều vì sống sót mà bôn ba khắp nơi, đã bao lâu rồi bọn họ chưa gặp được một người xinh đẹp như vậy?

Thẩm Niên đã sớm đoán được bọn hắn sẽ phản ứng như vậy, hắn nhếch miệng cười hì hì nói: "Cho các cậu thấy một thứ còn kí©h thí©ɧ hơn!"

Nói xong, hắn liền lấy ra hai trái cây màu đỏ rực từ trong túi vải bên người.

Những người khác còn chưa kịp phản ứng đây là quả gì, thì đội trưởng đã thất thố đứng lên, thất thanh nói: "Quả mộc tinh? ! Cậu lấy từ chỗ nào!"

Ba chữ "Quả mộc tinh" vừa xuất hiện, ngay lập tức tất cả mọi người liền bùng nổ.

Đội trưởng thúc giục nói: "Cậu nói mau!"

Thẩm Niên quay đầu nhìn thoáng qua cô bé đang nằm kế bên đống lửa khác, sắc mặt phức tạp nói: "Nhất định anh sẽ không tin tưởng được những chuyện tôi đã trải qua..."

...

Vụ Trà cũng không thể nào tin tưởng được bản thân đã trải qua những chuyện gì.

Thân thể cô lâm vào hôn mê, ý thức lại từ từ tỉnh táo, thậm chí cô còn có thể nghe thấy bên ngoài đang nói gì, nhưng thân thể cô lại vô cùng nặng nề, như một máy tính đã lâu không sử dụng, mắt mở không được, cũng không thể nhúc nhích.

Giống như linh hồn của cô bị giam cầm ở trong thân thể.