Chương 4

Lớp 11/10.

Cô đứng từ xa nhìn qua đó, thân hình anh có đường cong đẹp đẽ, dù đang đứng trong một nhóm người mà trông anh vẫn vô cùng chói mắt.

Vai rộng eo thon, có sự mảnh khảnh mà độ tuổi thiếu niên này nên có nhưng tuyệt đối không hề có vẻ gầy gò và yếu đuối.

Hơn nữa sau đó, Thù Đồng thường xuyên nhìn thấy tên của anh đứng đầu bảng trong các bài kiểm tra của khối.

Những thảo luận liên quan đến anh cũng thường xuất hiện qua miệng của các bạn học nữ ở xung quanh.

Lúc đó cô mới nhận ra rằng bản thân mình và một người như anh sẽ không bao giờ có thể đồng thời xuất hiện cùng nhau được.

Thù Đồng cụp mắt xuống, nhặt phong thư màu hồng phấn đang rơi trên mặt đất lên, để nó về vị trí cũ.

“Tiểu Mễ, chúng ta đi thôi.”

Hứa Mễ Nhạc vẫn còn đang vui vẻ không biết mệt mà lật xem thư tình trong tay.

“Chán thật đấy, lật xem cả nửa ngày mà cũng không thấy có bức thư nào có chữ ký cả.”

“Còn muốn hóng hớt drama một chút xem có người mà tớ quen biết hay không nữa.”

Thù Đồng vô thức quay lại nhìn mấy bức thư tình mà vừa rồi đã bị cô ấy đặt lại vào trong ngăn tủ.

Trên bức thư tình kia có một chữ ký vô cùng phóng khoáng và tự nhiên – Tùng Thù Đình.

Cô biết bạn học nữ đó, cô ta có đôi mắt màu nâu nhạt rất đẹp, mái tóc dài bồng bềnh xoăn tự nhiên lúc nào cũng được buông xõa ở sau lưng, là một con lai xinh đẹp.

Ngoài cửa có tiếng bước chân của mấy nhóm bạn túm năm tụ ba truyền tới, còn có cả tiếng “bịch bịch” của bóng rổ bị vỗ đập lên mặt đất.

Hứa Mễ Nhạc qua quýt vội vàng nhét đống thư tình trong tay vào ngăn tủ cách mình gần nhất, sau đó kéo cổ tay cô rồi chạy về phía cửa sau.

Phòng thay quần áo có hình chữ H, ở giữa có một lối đi không dài thông giữa hai bên.

Lối đi ở hai bên có bố cục giống nhau, đều là một bên có vòi sen để tắm, một bên là tủ đựng quần áo được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp.

Ngay khi hai người chạy từ cửa sau ra ngoài, Thù Đồng nghe thấy tiếng các bạn học nam trêu đùa nhau và tiếng mở cửa tủ thay đồ.

“Ấy, Trì Tư Việt không tới cùng sao?”

“Mắt cậu mù à, không nhìn thấy đám con gái đang vây quanh ngoài sân thể dục để đưa nước à, ai ai cũng dùng ánh mắt thiết tha mong ngóng mà đợi ở đó đấy.”

Một tiếng “bộp” vang lên, cánh cửa tủ bị một người tức giận đóng sầm lại.

“Mẹ nó, dựa vào đâu mà đẹp trai thì lại được đối xử đặc biệt thế? Không được, hôm nay tớ đã nhường cậu ấy một quả để cho cậu ấy được tỏa sáng trước mặt các cô gái một phen rồi, vậy thì tớ cũng phải được dính chút ánh sáng chứ. Đợi lát nữa tớ phải xem xem nước uống mà mấy cô gái này đưa cho cậu ấy có loại mà tớ thích uống hay không mới được.”

“Được rồi đấy, Trì Tư Việt người ta còn cần cậu nhường bóng à?”

“Ấy? Ít nói nhảm đi, cậu có uống hay không? Hôm nay tớ thấy trong tủ của cậu ấy lại có mấy bình nước uống tình yêu được mấy em gái đưa cho đấy.”

Người đó nói xong thì tiếng xé bọc dán bên ngoài bình “rẹt rẹt” vang lên, vặn mở nắp chai rồi đưa lên miệng uống ừng ực.

Giọng nói bên cạnh ngừng lại, sau đó đáp: “… Cũng lấy cho tớ một bình đi.”

Buổi chiều mùa hè là lúc ánh nắng mặt trời chói chang, mấy chữ lớn “trường trung học Ngự Mộc” mạ vàng đang lấp lánh dưới ánh sáng trông vô cùng chói mắt.

Hứa Mễ Nhạc mạnh tay xé bỏ vỏ của cây kem rồi đưa qua cho Thù Đồng.

“Đồng Đồng, cho cậu này.”

Thù Đồng mất tập trung mà nhận lấy, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh bức thư tình màu hồng nhạt kia.

Những bức thư tình khác đều đã bị Hứa Mễ Nhạc nhét vào ngăn tủ ở bên cạnh rồi.

Cho nên, vào lúc anh quay về thì có lẽ sẽ nhìn thấy bức thư đó đầu tiên.

Ánh mắt cô vô tình lơ đãng nhìn thoáng qua chỗ khác, trong lòng đột nhiên trở nên khẩn trương, vì cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của thiếu niên đó đang lướt đến.