Chương 5

Trì Tư Việt cầm trên tay một bình nước đã uống được một nửa, bước đi trông có hơi biếng nhác.

Không phải mọi người đồn là có rất nhiều bạn học nữ đến đưa nước cho anh sao?

Thù Đồng ném que kem mà hai người đã ăn xong vào trong thùng rác, Hứa Mễ Nhạc vẫn còn đang ở bên cạnh cô hưng phấn líu ra líu ríu mà tự nói một mình.

“Đồng Đồng, làm thế nào bây giờ, tớ kích động quá! Cậu nói xem hôm nay liệu Kiều Dương có gửi lời mời kết bạn cho tớ không? Tớ đã ghi lại nick WeChat của tớ vào trong thư rồi.”

“Có lẽ… có lẽ là có đấy.”

Cô vừa không chắc chắn mà trả lời, vừa lần sờ tìm chiếc chìa khóa trong túi của mình.

Chỉ là dù cô đã lần tìm một lúc lâu mà bên trong túi vẫn trống không.

“Đồng Đồng, có chuyện gì thế?”

“Tiểu Mễ, tới không thấy chìa khóa của tớ đâu nữa.”

“Hả? Liệu có phải là vừa nãy lúc chạy bị rơi trên đường rồi không? Chúng ta quay trở lại tìm đi, tớ cũng giúp cậu tìm thử xem thế nào.”

Thù Đồng nhíu mày nhớ lại, đột nhiên nhớ ra, vào lúc chạy từ phòng thay đồ ra ngoài cô có nghe thấy tiếng kim loại rơi xuống đất.

Chỉ là lúc đó cô có hơi gấp gáp nên cũng không nghĩ rằng đó là đồ của mình.

“Tiểu Mễ… hình như, hình như là bị rơi ở phòng thay đồ rồi, tớ để thẻ giao thông công cộng và chìa khóa chung với nhau đấy.”

Hứa Mễ Nhạc kêu “a” lên một tiếng, bước chân đang muốn quay trở về bỗng nhiên dừng lại.

Thù Đồng biết là cô ấy ngại ngùng khi phải quay lại đó, sợ sẽ đυ.ng phải người được cô ấy tỏ tình là Kiều Dương.

Cô mím môi: “Tiểu Mễ, cậu cứ về trước đi, tớ tự đi tìm là được rồi.”

“Vậy, vậy có được thật không? Có lẽ mấy bạn học nam kia đều đang ở đó, một mình cậu có được không đấy?”

Thù Đồng cụp mắt, bên tai có hơi nóng lên mà gật đầu.

“Không sao đâu Tiểu Mễ, tớ chờ bọn họ đi rồi thì mới vào trong tìm.”

Cửa phòng thay đồ bị mở ra thật nhẹ nhàng, bỗng có một luồng khí nóng sau khi tắm phả thẳng vào mặt cô.

Nhìn thấy bên trong phòng không có người, Thù Đồng đặt cặp sách lên một chiếc ghế ở bên cạnh, sau đó cong eo cúi xuống cẩn thận tìm kiếm trên mặt đất.

Cũng may mà mấy bạn học nam kia khá qua loa và cẩu thả, cho nên bọn họ không chú ý đến chìa khóa bị rơi ngay ở bên cạnh góc tủ.

Thù Đồng nhặt chùm chìa khóa lên, lúc cô đứng thẳng người dậy thì lại nhìn thấy bức thư màu hồng nhạt trong ngăn tủ.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà tay cô lại cầm bức thư đó lên một lần nữa.

Bức thư được dùng một hình dán nhỏ nhắn và nữ tính để dán lại.

Nếu như mở ra cũng sẽ không khiến cho người khác dễ dàng phát hiện.

Nhịp tim của cô đập hơi nhanh, cô thật cẩn thận mà bóc ra một góc của bức thư thì đúng lúc này bỗng nhiên cô lại nghe thấy một tiếng thở dốc nặng nề phát ra từ phòng thay đồ ở cách vách, cùng với đó còn có tiếng con gái nhỏ giọng rêи ɾỉ.

Thù Đồng hơi mở to mắt, đưa tay che kín miệng, sau đó cô đánh bạo mà đi về phía cửa sổ.

Bệ cửa sổ rất cao, cũng may ở phía dưới có đặt một cái bàn rất lớn.

Cô nhẹ tay nhẹ chân mà trèo lên bàn, dùng tay lau đi lớp sương mờ trên một khoảng kính thủy tinh nhỏ.

Dáng người chàng trai vừa rắn chắc vừa khỏe khoắn, thân hình cao lớn ôm trọn lấy thân hình nhỏ nhắn của cô gái, bởi vì động tác đưa đẩy của chàng trai này mà khiến cho cánh cửa tủ quần áo phát ra tiếng kêu kẽo kẹt.

Tầm mắt của Thù Đồng nhìn xuống dưới, bên trong không khí mông lung mờ hơi nước, cô nhìn thấy đôi chân trắng trẻo nõn nà của cô gái kia đang được vắt trên khuỷu tay của chàng trai và đung đưa qua lại.

Cô không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy như có một chất lỏng dính dớp đang tràn ra ở phía dưới.

Chuyện tìиɧ ɖu͙© giữa nam và nữ không phải là cô không hiểu nhưng mà tận mắt nhìn thấy thì lại là một chuyện khác.