Chương 3

Nhưng khi cô ấy đang ngâm nga vui vẻ đi về phía cánh cửa thì ánh mắt cô ấy vô tình lướt qua cái tủ bên cạnh.

“Ôi vãi! Đây chẳng phải là cặp sách của Trì Tư Việt à?”

Hứa Mễ Nhạc cứ như vừa phát hiện ra một thế giới mới vậy.

Cô ấy cầm một xấp thư tình đủ màu sắc xếp chồng lên nhau trên cặp sách của anh, quay đầu lại trố mắt nhìn về phía Thù Đồng.

Thù Đồng chớp mắt, dời tầm nhìn sang chỗ khác, hai tay cô siết chặt lấy dây đeo cặp sách phía trước, chậm rãi nói: “Tớ cũng không biết nữa…”

Hứa Mễ Nhạc biết cô trước giờ không quan tâm đến những thứ này, dù sao cô vốn chỉ là một học sinh ngoan ngoãn chỉ biết đến việc học, cô ấy cũng không mong sẽ nhận được phản ứng chắc chắn nào từ cô nên bèn tự mình xem.

“Trì Tư Việt, Trì Tư Việt, gửi Trì Tư Việt…”

Trái tim Thù Đồng thắt lại mỗi khi chữ trên bức thư được đọc lên.

Hóa ra, người thích anh lại nhiều đến như vậy.

Nói đúng ra, sự yêu thích của Thù Đồng đối với Trì Tư Việt rất giống với kiểu tình cảm yêu thầm của những bạn học nữ khác dành cho anh.

Đều là từ cái nhìn đầu tiên đã bị vẻ bề ngoài đẹp trai của anh hấp dẫn.

Lúc đó là khi cô mới chuyển tới trường trung học Ngự Mộc vào ngày đầu tiên.

Cặp sách mà Thù Đồng đeo sau lưng chỉ để một quyển vở ghi chép và một cái hộp bút, trên đường vừa đi vừa hỏi mới tìm được lớp 11/9.

Khi đó lại là đúng lúc nghỉ giữa giờ học, bên trong lớp học vang lên những tiếng nói ồn ào và ầm ĩ.

Lớp trưởng là một cô gái mặt tròn có đeo kính, cô ta tốt bụng đưa cô đến cửa văn phòng làm việc của giáo viên chủ nhiệm, nói với cô rằng trước tiên cứ tìm thầy cô giáo để báo cáo đã, rồi mới đi nhận sách giáo khoa và đồng phục sau.

Thù Đồng đứng lưỡng lự ở đó trong chốc lát, khi cô vừa mới cố gắng lấy dũng khí nâng tay lên chuẩn bị gõ cửa phòng.

Thì cửa phòng làm việc bỗng nhiên được mở ra.

Trì Tư Việt từ bên trong đi ra.

Chàng trai có đường nét khuôn mặt hài hòa lại tự nhiên, vẻ mặt lạnh nhạt và hờ hững, bên ngoài chiếc áo hoodie màu trắng có khoác một bộ đồng phục thể thao của môn bóng chày. Anh đút một tay vào túi quần, một tay khác thì đang tùy ý cầm theo một quyển sách.

Hai tay Thù Đồng nắm chặt lấy quai đeo của chiếc cặp sách trên vai, cô lùi về phía sau một bước để nhường đường.

Trì Tư Việt người cao chân dài, chỉ đi vài bước đã lướt qua bên cạnh cô rồi, còn mang theo một làn gió thổi qua.

Ngay khi anh đi sượt qua bên người cô, Thù Đồng ngửi thấy một mùi hương còn sót lại trong không khí, là mùi hương tạo cho con người ta một cảm giác lạnh lùng và trong trẻo.

Cảm giác khoảng cách này khiến cho người ta cảm thấy rất dễ chịu.

Rất lâu về sau cô mới biết được, đó là mùi hương hỗn hợp của gỗ đàn hương và xạ hương.

“Trì Tư Việt, cậu có đi đánh bóng không?”

Cuối hành lang có mấy bạn học nam đang gọi anh.

“Đi chứ.” Anh nói.

Từ đầu đến cuối, ánh mắt của anh không hề nhìn về phía cô lấy một lần.

Thù Đồng ngẩn người nhìn theo bóng lưng của anh vài giây, sau đó mở dời mắt quay qua nhìn quyển sách đang được đặt trên bệ cửa sổ kia.

Cô đi lên phía trước, mở trang bìa của quyển sách ra, trái tim đập hơi nhanh.

Cô nhìn thấy chữ ký tùy ý của chàng trai đó - Trì Tư Việt.

Thì ra trong tên của anh cũng có một từ hiếm gặp, cô nghĩ như vậy.

Mới đến trường học ngày đầu tiên, Thù Đồng không có gan đi thảo luận với các bạn học khác để hỏi họ xem anh đang học ở lớp nào.

Trong những ngày tháng sau này, cô cũng không có cái lá gan đó.

Chuyện thích Trì Tư Việt này, cứ như vậy mà bị cô âm thầm lặng lẽ chôn sâu ở dưới đáy lòng.

Cũng may là ngày hôm sau khi lên lớp học tiết thể dục buổi sáng, cuối cùng cô cũng biết được Trì Tư Việt học ở lớp nào.