Vừa rồi trợ lý đạo diễn mời cô ra ngoài khiến cô rất sợ, cô cần vai diễn này, cho nên phải cố gắng diễn. Thẩm Tư Triết nhìn cô thật sâu: “Ở lại đây? Vậy thì khóc cho tôi xem.” Kiều Na không dừng lại một giây, cởi bỏ qυầи ɭóŧ, ngồi dưới đất, dang hai chân ra, đặt ngón tay của cô vào giữa hai chân, lòng bàn tay xoa xoa hạt đậu yếu ớt bên trên.
Cả người Thẩm Tư Triết dường như chặn mất ánh mắt ở phía sau, anh nhìn chằm chằm vào miệng huyệt mềm mại đang chảy nước phía dưới người cô, không hiểu sao hô “Cắt”, rồi ném quần áo bên cạnh lên người cô, “Được rồi, mặc quần áo vào đi, là em.”
Cho đến khi ra khỏi Lộc Viên, Kiều Na không thể tin rằng mình được chọn làm nữ chính của “Nữ phụ hắc liên hoa dựa vào thân thể” chỉ vì lời nói của Thẩm Tư Triết. Nhất định phải báo tin vui này cho những người bạn tốt.
Khi Nguyễn Nguyệt Nguyệt nhận được cuộc gọi, cô ấy đang bị người đàn ông ở phía sau đè và cᏂị©Ꮒ mạnh mẽ, dươиɠ ѵậŧ to lớn sậm đen đang liên tục đâm vào ra trong lỗ nhỏ mềm mại của cô ấy, qυყ đầυ không ngừng cọ sát vào vách thịt bên trong, kɧoáı ©ảʍ như đang quất roi đánh vào cột sống, toàn bộ cơ thể trắng nõn mềm mại của cô sụp xuống thành hình vòng cung, cô đáp lại Kiều Na bằng những tiếng thở gấp: “Hả... à, Na Na.”
Kiều Na đỏ bừng mặt khi nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của Nguyễn Nguyệt Nguyệt, tuy cô đang trên con đường đóng cảnh sεメ, nhưng cô lại bảo thủ hơn nhiều so với Nguyễn Nguyệt Nguyệt: “Cậu... Cậu bận à?”
Nguyễn Nguyệt Nguyệt sắp bị người đàn ông phía sau đánh bay, dươиɠ ѵậŧ to lớn lấp đầy rất sâu, cô ấy sướиɠ đến mức rưng rưng nước mắt, “A a… Không bận, cậu nói đi, tớ đang nghe...” Cô ấy vừa mới dứt lời, người đàn ông ở phía sau đã cố tình ấn mạnh dươиɠ ѵậŧ vào chỗ sâu nhất, đâm đến mức khiến cô ấy thở gấp liên tục, Kiều Na da mỏng, nghe vậy mặt nhỏ lập tức đỏ bừng: “Nếu cậu bận thì tớ sẽ gọi lại sau.”
“Hả hả... A... Nói cái gì thế, chuyện của Nana mới là quan trọng nhất... Cậu nói đi... A a a… Sướиɠ quá, mạnh lên… Chưa ăn cơm sao?”
Kiều Na rõ ràng nghe được tiếng thở gấp và chửi bới của người đàn ông, theo sau là tiếng rêи ɾỉ vừa đau vừa vui thích của Nguyễn Nguyệt Nguyệt, cô cau mày, da gà nổi lên từ sau đầu đến tận xương cụt, “Đúng là tớ… Chỉ là tớ muốn nói, tớ được chọn rồi, là phim của đạo diễn Phùng, nữ chính đó.”