Chương 18

Kiều Na cởi đồ, để lại áo ngực và qυầи ɭóŧ, so với các nữ diễn viên khác, áo ngực và qυầи ɭóŧ của cô thực sự rất bảo thủ, được làm từ chất liệu cotton màu vàng nhạt, hai bầu ngực đầy đặn được bao bọc trong lớp vải áo, càng làm cho người khác suy nghĩ sâu xa. Kiều Na bóp nhẹ cái vυ" hai lần qua lớp vải, ngón tay tiến vào bên trong qυầи ɭóŧ...

Cô còn chưa bắt đầu, đã nghe thấy trợ lý đạo diễn hô lên: “Được rồi.” Sau đó anh ta chỉ vào hai người nói: “Hai người ở lại, những người khác có thể về…” Kiều Na bối rối, điều này có nghĩa là cô đã trượt? Kiều Na chỉ nghe thấy trái tim mình rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh. Cô chỉ mới đút ngón tay vào khe... Cô vẫn chưa khóc...

“Đợi một chút. Cô ấy ở lại, những người khác đi ra ngoài trước.” Kiều Na nhìn theo tiếng nói là Thẩm Tư Triết! Thẩm Tư Triết chỉ tay vào cô, nói bằng giọng lành lạnh.

Hoàng Ngưng và một nữ diễn viên khác được cho là ở lại, ngơ ngác nhìn nhau không hiểu ý gì. Trợ lý đạo diễn cũng nhìn Thẩm Tư Triết, trong mắt tràn đầy nghi hoặc. Đạo diễn Phùng ngồi bên cạnh, nãy giờ vẫn luôn im lặng, liếc nhìn Thẩm Tư Triết, “Tư Triết?”

Thẩm Tư Triết đã đứng dậy khỏi chỗ ngồi: “Bộ dạng của cô ấy khiến tôi rất có cảm giác.”

Trợ lý đạo diễn nói: “Nhưng cô ấy không hề khóc. Nữ chính trong kịch bản của chúng ta là hắc liên hoa, nhất định phải khóc rất đẹp”.

Thẩm Tư Triết nhẹ giọng nói: “Cô ấy khóc hẳn sẽ rất ưa nhìn, nhưng, cần tôi giúp một chút.”

Phó đạo diễn nhìn Đạo diễn Phùng. Đạo diễn Phùng nhìn chằm chằm vào Thẩm Tư Triết, một lúc sau, ánh mắt ông ta lạnh lùng nhìn Kiều Na, như thể đang quan sát một món hàng, một món hàng có thể mang lại lợi ích cho ông ta, “Vậy thì... Thử một chút.” Thẩm Tư Triết được sự đồng ý, anh đi đến trước mặt Kiều Na, Hoàng Ngưng và một nữ diễn viên khác tức giận trừng mắt nhìn Kiều Na, cuối cùng cũng bị mời ra ngoài.

Kiều Na run mi nhìn Thẩm Tư Triết. Đây là cơ hội cuối cùng của cô, nên khi ngón tay của Thẩm Tư Triết đặt lên tấm lưng mịn màng của cô, cô cũng không trốn tránh. Chiếc áo ngực lập tức được cởi ra, hai bộ ngực to như bé thỏ trắng nhảy ra ngoài, đung đưa theo làn sóng gợϊ ȶìиᏂ, núʍ ѵú hồng hào run rẩy cứng lên, dựng thẳng về phía Thẩm Tư Triết.

Thẩm Tư Triết dùng ngón tay mân mê đầṳ ѵú, Kiều Na đột nhiên sợ run cả người, cô tiến lên một bước, bàn tay nhỏ của cô đặt lên phần áo trước ngực Thẩm Tư Triết, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức lê hoa đái vũ*, đuôi mắt ửng đỏ, hốc mắt bốc lên sương mù, “Xin anh... Để em ở lại...” Kiều Na bịa ra lời thoại.