Chương 5: Chủ nhà (1651)

Năm hai mươi mốt tuổi, Dư Mẫn tốt nghiệp, ký hợp đồng vị trí vận hành dữ liệu cho một trong những nền tảng thương mại điện tử phát triển nhất Trung Quốc.

Công việc ở thành phố C, Dư Mẫn trải qua ba vòng phỏng vấn mới nhận được lời mời.

Cuối tháng sáu, lễ tốt nghiệp của trường kết thúc, sang tháng bảy, Dư Mẫn thu dọn đồ đạc một mình đến thành phố C.

Năm đó Tô Mạn cũng tốt nghiệp, trở về thành phố C.

Bởi vì ba mẹ ly hôn nên cô ấy chọn một căn hộ trống của gia đình rồi dọn dẹp ra sống một mình, khi biết tin Dư Mẫn đến, cô ấy vội vàng mời Dư Mẫn chuyển đến ở cùng.

“Bạn trai cậu đâu? Không mời cậu đến sống chung sao?” Dư Mẫn hỏi Tô Mạn khi đến chỗ ở của cô ấy.

“Đừng giễu cợt tớ nữa.” Tô Mạn bĩu môi, “Thật ra thì tớ đang đau đầu vì chuyện này đây.”

Sau tuổi dậy thì, Tô Mạn ngây thơ mờ mịt đã hiểu tình yêu là gì, nhưng vẫn không hiểu tại sao tình yêu của mình lại không có tính chất duy nhất.

Từ Hàng trong sáng vui vẻ, thẳng thắn thành thật, rất ăn ý với cô ấy, có vô số đề tài để nói chuyện với nhau, ở bên rất thoải mái, rất vui vẻ.

Tưởng Thừa Trạch ổn trọng nội liễm, vẫn luôn là thần tượng của cô ấy, có thể rút ngắn khoảng cách với anh, cô ấy cũng rất vui sướиɠ, ở trước mặt anh, cô ấy không thể là chính mình mà không có chút gánh nặng nào, nhưng cô vẫn hưởng thụ loại ngọt ngào ngượng ngùng này.

Lưỡng lự giữa hai người, Tô Mạn cảm thấy đều thích.

Cứ do dự, đắn đo mãi, không biết lựa chọn như thế nào.

Trước khi tốt nghiệp, ba người ở hai quốc gia, ba thành phố khác nhau, vẫn luôn hòa thuận không có việc gì. Tô Mạn đối với ám chỉ rõ ràng của hai bên, nói thẳng không muốn yêu xa, hai bên cũng không miễn cưỡng.

Mãi đến khi Tô Mạn tốt nghiệp, mọi người đều tụ lại thành phố C, mọi thứ mới bắt đầu trở nên rắc rối.

Trong ba người nhiều tuổi nhất chính là Tưởng Thừa Trạch.

Anh hơn Tô Mạn một tuổi, nhưng học cao hơn cô ấy hai năm, khi Tô Mạn tốt nghiệp, anh đã tốt nghiệp cao học, vào làm việc trong xí nghiệp của gia đình được một năm.

Hai hai, hai ba tuổi, tuy không tính là lớn, nhưng làm con trai trưởng nhà họ Tưởng, người nhà họ Tưởng vẫn luôn ngóng trông anh sớm ngày lập gia đình – lâu lâu lại giới thiệu đối tượng xem mắt cho anh.

Làm phiền Tưởng Thừa Trạch đau đầu không thôi.

Từ Hàng nhỏ hơn Tưởng Thừa Trạch một chút, cùng tuổi với Tô Mạn, năm ấy cũng mới hai mươi mốt.

Đúng thời điểm tràn đầy sức lực, ngay khi khoảng cách kết thúc, liền gấp không chờ nổi tỏ vẻ muốn xác lập mối quan hệ yêu đương với Tô Mạn.

Tô Mạn không thể quyết định được muốn cùng ai ở bên nhau.

Cô ấy kể hết phiền não ngọt ngào của mình với Dư Mẫn, đêm đó không cẩn thận uống say, nửa đêm gửi tin nhắn riêng cho hai người, hẹn cả hai ngày hôm sau dành ngày cuối tuần cùng nhau.

Không hề trì hoãn, cả hai đều đồng ý.

“Mẫn Mẫn… Hình như tớ làm chuyện ngu ngốc rồi… Làm sao bây giờ?”

Ngày hôm sau tỉnh lại, Tô Mạn kinh hãi nhìn câu trả lời của hai người, lập tức đánh thức Dư Mẫn bên cạnh.

Dư Mẫn còn buồn ngủ cầm lấy điện thoại di động, lướt qua cuộc trò chuyện trong chốc lát, “Có lẽ, cậu thật sự nên lựa chọn.”

“Nhưng tớ không biết chọn như thế nào.” Tô Mạn rối rắm cau mày, “Tớ sợ chọn sai… Tớ thật sự cảm thấy bọn họ đều tốt, tớ chọn không được. Mẫn Mẫn, có phải tớ quá hoa tâm không?”

Dư Mẫn không biết nên nói gì.

“Nếu không thì giả vờ ốm đi, nói hôm qua uống nhiều quá, đau đầu, hôm nay không thể ra ngoài được.” Cô nghiêm túc suy nghĩ.

Tô Mạn lại lắc đầu.

Khi cô ấy thảo luận với cô cũng đã nghĩ tới giả vờ bệnh rồi.

Nhưng tin nhắn gửi đi, hai người nhanh chóng trả lời, đều nói muốn tới thăm cô.

“Làm sao bây giờ… Từ Hàng nói lập tức đến đây, Tưởng Thừa Trạch cũng nói sẽ đến đây trong chốc lát…” Tô Mạn nhìn tin nhắn khóc không ra nước mắt, “Nếu bọn họ đυ.ng phải nhau ở cửa thì tớ nên giải thích thế nào đây?”

“…” Dư Mẫn cũng không biết giải quyết tình huống này.

Tô Mạn cau mày, hồi lâu, “Mẫn Mẫn, hãy giúp tớ một việc đi.”

“Giúp thế nào?”

“Giúp tớ đem Từ Hàng đi.”

Kế hoạch của Tô Mạn rất đơn giản.

Giả vờ ốm, nói bản thân không được khỏe, nhưng cũng không đến mức cần người chăm sóc.

Nếu Từ Hàng đến sớm hơn, cô ấy liền đẩy Dư Mẫn ra, nói với Từ Hàng rằng Dư Mẫn lần đầu tiên đến thành phố C, hai ngày nữa sẽ rời đi, cô ấy không được khỏe, không thể làm hết lễ nghĩa của chủ nhà được – nhân cơ hội này đề nghị hắn đưa cô đi tham quan.

Khi Dư Mạn đến thành phố C hai năm trước, Từ Hành tình cờ đi vắng, chưa từng gặp qua Dư Mẫn. So với Tưởng Thừa Trạch thì hắn dễ lừa gạt hơn, việc đưa hắn đi chỗ khác dễ dàng hơn.

Tô Mạn nhìn Dư Mẫn.

Đôi mắt to tròn ngập nước tràn đầy khẩn cầu.

Về mặt lý trí, Dư Mẫn biết ý tưởng của Tô Mạn không ổn, việc cô ấy kéo dài là vô trách nhiệm với ba người bọn họ.

Nhưng về mặt tình cảm, cô thật sự hiểu Tô Mạn một chút.

Cô ấy vẫn luôn là một công chúa nhỏ.

Trong thế giới của cô ấy, mọi người đều xoay quanh cô ấy.

Cô ấy không giỏi trong việc đưa ra lựa chọn, cũng thiếu suy xét sâu sắc.

Theo cô ấy, lựa chọn Tưởng Thừa Trạch hay là Từ Hàng cũng giống như đối mặt với hai loại kem yêu thích, đều mê người, cô ấy đều muốn ăn, vì thế quyết định nếm thử cả hai trước khi lựa chọn.

Có lẽ không đạo đức, nhưng cũng không phải là điều quá xấu.

Dư Mẫn trầm mặc một hồi, sau đó gật đầu, “Được.”

Ngoài ý muốn, ngày hôm đó Từ Hàng bị chặn trên đường, người tới trước là Tưởng Thừa Trạch..

Gặp lại sau hai năm.

Anh không thay đổi nhiều, ngoại trừ các đường nét trên khuôn mặt cứng cáp hơn, mái tóc ngắn hơn, thì so với thời sinh viên, anh trông giỏi giang và trưởng thành hơn không ít.

Dư Mẫn mở cửa, liếc mắt một cái liền nhận ra anh.

Đối phương lại không có ấn tượng gì với cô, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn biển số nhà.

Tô Mạn thấy thế, từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên, “Đàn anh… làm sao anh… đã đến rồi?”

Cô ấy cúi đầu cuống quít liếc nhìn Wechat, hốt hoảng đón anh vào trong, chỉ vào Dư Mẫn hồi lâu nói, “A… bạn của em.”

“Xin chào.” Dư Mẫn đặt ly nước trước mặt Tưởng Thừa Trạch, tự giới thiệu, “Em tên Dư Mẫn.”

Tưởng Thừa Trạch lúc này mới đứng dậy, “Xin chào, Tưởng Thừa Trạch.”

Như thể lần đầu tiên gặp cô, anh gật đầu chào cô một cách thành thục khéo léo.

“Mạn Mạn trước đây có nhắc tới em với anh, hai người là đồng hương à?” Lại hỏi.

“Vâng.” Dư Mẫn nói, “Thành phố G, anh đã từng đến đó chưa?”

“Chưa.”

“Vậy nếu có cơ hội anh nên bảo Mạn Mạn dẫn anh đi dạo một chút, nơi đó có rất nhiều đồ ăn vặt, phong cảnh cũng rất đẹp…”



Hai người hàn huyên.

Tô Mạn từ ánh mắt Tưởng Thừa Trạch biết được anh đã quên mất, ho khan một tiếng. “Thừa Trạch, hôm nay em không khỏe lắm, không ra ngoài được, anh có thể giúp em đưa Mẫn Mẫn đi dạo một vòng thành phố C được không?”

“Cô ấy lần đầu tiên tới, mà hai ngày nữa phải trở về rồi, nhưng em lại không thể đi cùng được, anh có thể thay em làm chủ nhà một chút không?”

Lo lắng không biết Từ Hàng sẽ tới gõ cửa lúc nào, cô ấy còn không thèm dạo đầu, trực tiếp đề nghị Tưởng Thừa Trạch đưa Dư Mẫn đi thăm quan thành phố C.

“Dư Mẫn, lần đầu tiên em đến đây à?”

Tưởng Thừa Trạch nghe vậy cũng không lập tức đồng ý, chỉ chậm rãi chuyển ánh mắt về phía Dư Mẫn, dường như có chút không hiểu.

Bạn cô đang ốm, sao cô lại có thể đưa ra yêu cầu như vậy được.

“Vâng.” Từ nhỏ Dư Mẫn đã ghét làm phiền người khác, cũng không biết phải giả vờ như thế nào mới phù hợp với tính cách của mình.

Chỉ có thể dùng mỉm cười để che giấu bản thân đang chột dạ.

Trong sự im lặng khó xử, cô thấy rõ lông mày anh nhướng lên, nhưng vẫn mở miệng, “Có đặc biệt muốn đi nơi nào không?”