Chương 4: Yến tiệc (1617)

Khi Dư Mẫn thức dậy vào sáng hôm sau, nhiệt độ khăn trải giường đã lạnh.

Thời điểm cô bước vào phòng ăn, Tưởng Thừa Trạch đã rời đi, những chiếc đĩa ở vị trí của anh cũng đã được dọn sạch.

Thấy cô xuống lầu, dì lau tay, bưng bữa sáng đã chuẩn bị sẵn cho cô ra, còn có một bát canh lớn màu nâu.

Thục địa hoàng, đào nhân, hà thủ ô, đương quy và thược dược…

Thuốc an thai của trung y được hầm cùng với gà đen thành canh, không ai để ý đến mùi vị, chỉ quan tâm đến hiệu quả.

Sáng sớm tinh mơ đã nhìn thấy canh gà như vậy đều sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị của bất kỳ ai.

Nhưng Dư Mẫn quả thực đã không còn trẻ nữa.

Tưởng Thừa Trạch năm nay đã hai mươi chín, cô cũng hai mươi tám, sắp chạm đến ngưỡng cực hạn của độ tuổi sinh nở tốt nhất.

Cha mẹ Tưởng ngoài mặt thì không nói gì, nhưng trong lòng không ngày nào là không mong ngóng được ôm cháu trai.

Trong vấn đề con nối dỗi, các đại gia tộc càng không khai sáng, thường chỉ càng phong kiến hơn.

Dư Mẫn biết rất rõ, cô không những phải sinh, mà còn phải sinh được con trai.

Như vậy thì hai người già nhà họ Tưởng mới có thể hài lòng.

Dư Mẫn khuấy thìa vào bát canh gà.

Bên ngoài đại sảnh có chút ồn ào, một lúc sau, quản gia tiến lên nói, “Giáo viên Yoga đã tới, tôi đã sắp xếp cô ấy đến phòng tập thể thao chờ.”

“Buổi chiều nhà họ Lâm có tổ chức tiệc, lớp trà đạo nên đẩy lên hay hoãn lại ạ?”

Dư Mẫn nuốt canh trong miệng, lau miệng, “Để cô ấy đến sớm một chút.”

Khác với cuộc sống nhàn nhã và thoải mái của những bà vợ giàu có mà mọi người vẫn tưởng tượng, Dư Mẫn thật ra khá bận rộn.

Các loại chương trình học bổ túc khác nhau, tiệc trà chiều, tiệc từ thiện buổi tối, khai mạc phòng trưng bày, đấu giá…

Kẻ có tiền thích tổ chức các hoạt động xã giao khác nhau, mở rộng mối quan hệ, trao đổi thông tin kinh doanh.

Dư Mẫn làm vợ của Tưởng Thừa Trạch, mặc kệ có thích hay không cũng phải học cách đối phó với những tình huống trên, cố gắng giúp Tưởng Thừa Trạch duy trì tốt các mối quan hệ khác nhau.

Buổi chiều, Dư Mẫn đến nhà họ Lâm như đã hẹn.

Giống như nhà họ Tưởng, nhà họ Lâm ở thành phố C cũng có lịch sử lâu đời, có tầm ảnh hưởng lớn đến nền kinh tế.

Dư Mẫn theo người hầu chỉ dẫn đi vào.

Xa xa đã thấy tòa nhà chính cổ điển và tráng lệ, xung quanh là những khu vườn được chăm sóc cẩn thận và những con đường rải sỏi.

Mỗi một cành cây, mỗi một tấc mái nhà, mỗi ô cửa đều thể hiện sự giàu có cùng uy vọng.

Mùi thức ăn theo làn gió nhẹ tỏa ra trong không khí, mười mấy người đàn ông và phụ nữ trong bộ đồng phục lịch sự vội vã đi qua khu vườn, mang theo hoa tươi và những món ăn nóng hổi.

Những nhóm nam nữ già trẻ tụm năm tụm ba trò chuyện, cười đùa.

Về những thú vui, con cái, công việc kinh doanh… thậm chí về một vài scandal hay tin đồn về các tập đoàn xí nghiệp của gia tộc khác.

Ví dụ như ai đang có quan hệ bất chính với ai, ai đang làm cho bụng người giúp việc to ra, ai đang gây ra vụ lừa đảo rửa tiền,…

Lúc Dư Mẫn mới vừa gả cho Tưởng Thừa Trạch cũng từng là trung tâm của những lời đàm tiếu.

Bởi vì cô không thuộc tầng lớp thượng lưu.

Bởi vì cuộc hôn nhân của cô với Tưởng Thừa Trạch không dựa trên lợi ích thương nghiệp.

Mọi người sôi nổi bàn tán ở sau lưng, âm thầm suy đoán xem có phải cô sử dụng thủ đoàn mờ ám nào đó hay không.

Dù sao với ngoại hình và năng lực của Tưởng Thừa Trạch, bỏ qua gia thế thì anh cũng là đối tượng kết hôn khiến người ta hâm mộ.

Vô số phu nhân tiểu thư bởi vì cuộc hôn nhân này mà đau lòng.

Đến bây giờ vẫn ôm ấp sự ghen tị và thù địch không chút che giấu đối với Dư Mẫn.

“Nhìn thấy chiếc váy cô ấy đang mặc không?”

“Kiểu dáng cũng cũ quá rồi.”

“Còn không biết là kiểu của bao nhiêu năm trước nữa, mặc dù là phong cách cổ điển… nhưng cô ấy không có loại khí chất đó.”

“Đúng vậy, không biết lấy tự tin ở đâu ra nữa.”

“Khả năng không phải là tự tin đâu, đơn giản là không có khiếu thẩm mỹ mà thôi, gu thẩm mỹ ấy mà, đâu phải ai cũng có đâu cơ chứ.”



Dư Mẫn vừa bước vào, đúng như dự đoán, nghe thấy mọi người đang bàn luận về mình.

Cách đó không xa, hai người phụ nữ đang châu đầu ghé tai, làm mặt quỷ.

Dư Mẫn dừng lại.

Không hiểu sao lại nghĩ tới mấy con khỉ trong vườn bách thú.

Có người nói rằng, bản chất của con người thật ra là con khỉ sau khi đã được giáo dục.

Cho dù ngày thường có cẩn thận, thông minh đến đâu thì vẫn không che giấu được sự ghen tuông, bốc đồng và ồn ào trong xương cốt.

Một khi có cơ hội, liền không ngăn được mà nhe răng nhếch miệng.

Tự phụ, lỗ mãng.

Dư Mẫn trước đây không nghĩ như vậy, nhưng tại thời điểm này, cô lại sâu sắc nghĩ như vậy.

Cô nghe hai người tự khen là “thích hợp”, trên mặt từ đầu đến cuối đều treo nụ cười nhạt.

Người nào đó bên cạnh nghe không nổi nữa, nói trước một bước, “Xem ra là ánh mắt của anh không tốt lắm.”

Dư Mẫn nghiêng đầu.

Chỉ thấy Tưởng Thừa Trạch không biết đã đứng cạnh cô từ lúc nào, vòng tay ôm lấy eo cô, cố tình nói to.

Hai người vừa rồi đang thảo luận nghe tiếng động quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Tưởng Thừa Trạch, chột dạ run lên, sau đó nhìn về phía Dư mẫn, cố giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Thấy vậy, Tưởng Thừa Trạch thoáng dùng sức ôm lấy eo Dư Mẫn, đem cô tiến lên hai bước đứng trước mặt hai người kia, “Thẩm mỹ của anh quả thực quá thô, có lẽ nên học hỏi Trương tổng một chút về phương diện này.”

Anh nghiêng đầu nhìn Dư Mẫn, như thể đang nói chuyện với cô, nhưng giọng nói lại rất lớn, mọi người xung quanh đều có thể nghe thấy, sau đó anh quay đầu lại, nhìn người phụ nữ mặc váy xanh vừa rồi khua môi múa mép, “Bộ này của Trương phu nhân là do Trương tổng chọn phải không?”

Quả là mất mặt.

Mọi người xunh quanh sôi nổi nhìn qua, vẻ mặt muốn cười nhưng lại liều mạng nhịn lại.

Vị Trương phu nhân mặc váy xanh kia, mấy ngày hôm trước chồng mới bị chụp lại ảnh đi nɠɵạı ŧìиɧ, bao dưỡng tình nhân – lấy đâu ra thời gian đi chọn quần áo cho vợ ở nhà?

Khuôn mặt “Trương phu nhân” bị điểm danh cứng đờ lại, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi.

Là do bà nói xấu sau lưng người khác trước, lại e ngại mặt mũi Tưởng Thừa Trạch, không nổi giận được, chỉ có thể lạnh lùng nói, “Tôi còn có chút việc, xin phép.”

Cô gái mặc váy trắng bên cạnh gật đầu, muốn rời đi theo.

Lại bị Tưởng Thừa Trạch gọi lại, “Hồng tiểu thư, nghe nói gần đây thiết kế của cô bị bắt quả tang sao chép, cô không sao chứ?”

Giọng điệu là quan tâm. Ánh mắt lại lạnh lẽo, như đang hỏi, một người chỉ biết sao chép thiết kế của người khác cũng có khiếu thẩm mỹ sao?

Cô gái mặc váy trắng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ có thể nặn ra một câu, “Không cần lo lắng, đã giao cho luật sư xử lý rồi.”

Hai người một trước một sau xám xịt rời đi.

Tưởng Thừa Trạch thấy mọi người đã đi xa, liền buông tay ôm eo Dư Mẫn ra, “Vừa rồi bọn họ đàm luận lớn tiếng như vậy, em không nghe thấy sao?”

“Nghe thấy.”

Nhưng bị chó cắn một miếng, chẳng lẽ muốn cắn lại chó một miếng sao?

Miệng đầy lông không thấy ghê tởm à?

Dư Mẫn, “Miệng mọc ở trên người bọn họ.”

“Nếu em muốn, em có rất nhiều biện pháp khiến bọn họ im miệng.” Tưởng Thừa Trạch, “Không phải sao?”

Anh đột nhiên nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt luôn lãnh đạm, nhưng trong mắt lại thoáng qua một chút trào phúng.

Cực kỳ giống tình huống cô đối diện với anh khi cô nằm trên giường bệnh nhiều năm trước.

Dư Mẫn chết lặng.

Khoảnh khắc ấy thời gian như chậm lại, một giây cứ ngỡ một năm.

Sáu năm trôi qua như cát bụi, ký ức của cô chợt ùa về mùa thu năm cô hai mươi hai tuổi.