Chương 15: Dị ứng (1744)

Tưởng Thừa Trạch không đến một mình.

Ngồi đối diện anh là một đôi nam nữ, người phụ nữ kề sát cánh tay người đàn ông, thỉnh thoảng nghiêng đầu, thân thiết châu đầu ghé tai vào.

Bên cạnh Tưởng Thừa Trạch không có ai ngồi, cho đến khi người phục vụ đi đến, thu dọn bộ đồ ăn bên cạnh anh.

Anh đến đây ăn tối với bạn bè? Thật là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Dư Mẫn không nhịn được đón nhận ánh mắt của Tưởng Thừa Trạch.

Hai tháng không thấy, anh gầy đi trông thấy.

Dư Mẫn có chút kinh ngạc trước khả năng quan sát rất nhỏ của mình.

Trên thực tế, gương mặt như sống đao của Tưởng Thừa Trạch không thay đổi nhiều, dáng người của anh cũng được bọc trong bộ tây trang, nhưng cô lại cảm thấy anh gầy hơn, thậm chí độ cong của đôi môi mỏng và ánh mắt dưới hàng lông mày rậm cũng sắc bén hơn.

Không biết đó là kết quả của việc rèn luyện hay là sự thay đổi thái độ đối với cô.

Chính là kiểu sắc bén quen thuộc như lần đầu nhìn thấy, thuyết phục cô rằng tất cả không phải là ảo giác.

Dư Mẫn cầm ly rượu lên, ánh mắt theo bản năng vô thức đảo quanh.

Người phục vụ mang ra hai đĩa bánh nhân nấm porcini, đặt ở trên bàn, chiếc ly rỗng của cô ngay lập tức lại được đổ đầy chất lỏng màu đỏ của rượu nho.

Dư Mẫn nhìn chằm chằm ly rượu, tất cả sự chú ý lại đổ dồn vào chiếc bàn cách đó không xa.

Người đối diện đang nói cái gì, cô không còn quan tâm nữa, cho đến khi một chiếc hộp dài bằng nhung được đẩy tới trước mặt cô, sau đó “pặc” một tiếng được mở ra.

“Đây là…”

“Không có ý gì khác, người buôn bán châu báu hợp tác với tôi đưa tới, tôi muốn tặng nó cho cô, tôi nghĩ cô đeo nó sẽ rất đẹp.”

Bên trong chiếc hộp nhung là một chiếc vòng tay bằng vàng hồng được khảm kim cương, trông không đặc biệt đắt tiền nhưng kiểu dáng đơn giản trang nhã, rất phù hợp với gu thẩm mỹ và phong cách ăn mặc thường ngày của Dư Mẫn.

Có lẽ nguồn gốc không hề mây nhạt gió yếu như người đối diện nói.

Dư Mẫn khẽ mở miệng.

Đây là lần đầu tiên cô được người theo đuổi tặng quà.

Nhìn qua thì cô đối với ai cũng hòa nhã, nhưng thật ra luôn giữ khoảng cách với mọi người, cũng không phải là kiểu người dễ gần. Những người theo đuổi cô, hoặc là âm thầm thử, không được đáp lại thì liền từ bỏ, hoặc là mạnh dạn lên tiếng, bị cự tuyệt thì lập tức quay lưng lại.

Tuổi càng lớn lên, càng ít người khác giới đến với cô chỉ vì vẻ ngoài của cô.

Cô thật ra là kiểu con gái biết chính xác mình muốn cái gì, cũng sẽ không bị lay động bởi sự tán tỉnh và theo đuổi lâu dài, đàn ông cũng có thể nhạy bén cảm nhận được điều này, rất ít ai trong số họ tốn tâm tư ở trên người cô, cố gắng kiên nhẫn tìm hiểu điều cô yêu thích.

Người đối diện chính là “dũng sĩ” đầu tiên mà cô gặp từ khi trưởng thành.

Mấy tháng nay, hắn như nước ấm nấu ếch tiếp cận cô từng chút một, cô không phải không biết, chỉ là hắn không làm rõ, mà sự chú ý của cô lại luôn bị những chuyện khác chiếm giữ.

Cho đến lúc này, đối phương dùng một món quà để đặt tâm tư lén lút kia lên mặt bàn.

Dư Mẫn cần đáp lại thái độ của đối phương.

Cô đặt ly rượu xuống, trong đầu tìm từ ngữ thật nhanh, lại vô tình trông thấy Tưởng Thừa Trạch ở đằng xa cũng đang nhìn sang, ngừng nói chuyện với người cùng bàn, mím môi, nhìn cô chằm chằm.

Khung cảnh bên ngoài được chiếu sáng lờ mờ, nhưng cô cảm thấy một sự áp bức từ trong tầm mắt của anh.

Không biết là từ trường của bản thân, hay là những thứ khác.

Ngoại trừ có chút bất mãn, ánh mắt cùng vẻ mặt vạn năm như một của anh không lộ ra bất cứ tin tức gì nữa, không ai có thể đoán được một khắc kia anh đang tự hỏi cái gì.

Nhưng hô hấp của cô vẫn không khỏi cứng lại, đột phá lý trí đè nén, nhất thời âm thầm kích động.

“Tôi không thể nhận cái này được.” Dư Mẫn mở miệng, lộ ra một tia khẩn trương khó hiểu.

Không phải cô không có kinh nghiệm từ chối người khác, ngược lại cô đã từ chối không ít người theo đuổi, lần nào cô cũng dùng giọng điệu ôn hòa nhất nói ra những lời đáng suy nghĩ nhất, trên mặt còn mang theo nụ cười xin lỗi, nhưng nội tâm lại không gợn sóng.

Những cái thích hời hợt đó chưa bao giờ khiến cô động lòng, và cô cũng không cảm thấy có lỗi, lúc đầu có hơi vấp váp một chút, nhưng về sau đều đã quen.

Nhưng hiện tại, không biết là do đối phương là khách hàng có lợi ích lui tới, hay là do ánh mắt áp bức cách đó không xa.

Dư Mẫn cố gắng tìm từ ngữ, lần đầu tiên cảm thấy từ ngữ trong cổ họng lại khô khốc như vậy, chỉ muốn phun ra một cách máy móc, nhưng lại cảm thấy vô cùng yếu ớt.

Rõ ràng cô mới uống vài ngụm rượu, nhưng lại cảm thấy chóng mặt buồn nôn vô cớ.

Vừa mới mở miệng nói câu đầu tiên, dạ dày liền cuộn lên như sông cuộn biển gầm, che miệng lại, đẩy ghế ra liền đi về hướng toilet.

Sau khi nôn thốc nôn tháo trong toilet một lúc, toàn bộ đầu óc Dư Mẫn đều ong ong.

Tửu lượng của cô tuyệt đối không tệ đến như thế?

Là do bị cảm sao?

Dư Mẫn lấy tay ôm trán, trong lòng bàn tay cũng không cảm nhận được độ ấm dị thường nào, nhưng làn da lại bắt đầu đỏ lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

Mồ hôi cứ từng hạt từng hạt lấm tấm trên trán, kèm theo những cơn đau quặn bụng, buồn nôn và chóng mặt.

Cô dựa vào bồn rửa tay, cố gắng điều chỉnh hơi thở dồn dập nhưng vô ích, ngược lại, cô cảm thấy âm thanh xung quanh lúc to lúc nhỏ, thế giới đang quay cuồng vặn vẹo.

Chuông điện thoại reo inh ỏi.

Cô khó khăn cầm lấy, vừa buông bàn tay nắm lấy bồn rửa tay thì nhất thời cảm thấy đầu óc choáng váng.

Cô không thể chống lại mà ngã sang một bên.

Cùng với tiếng va chạm nặng nề và tiếng hét chói tai, cô ngã xuống đất, trước khi bất tỉnh, cô nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc đang sải bước về phía mình.

Khi mở mắt ra lần nữa, Dư Mẫn mất một lúc để làm quen với trần nhà màu trắng và mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện.

Cơn đau ở vùng bụng dưới đã thuyên giảm, chóng mặt và buồn nôn cũng đã hết.

Cô ngơ ngác nhìn tấm ga trải giường trắng như tuyết trên người, mơ hồ nhớ lại mình được Tưởng Thừa Trạch ôm vào lòng, chạy tới chạy lui trong bệnh viện mấy vòng để hoàn thành quy trình khám bệnh tổng quát, đăng ký, khám bệnh, thanh toán, truyền dịch.

Về nguyên nhân gây bệnh, trong lúc mê man cô chỉ nghe thấy một câu không quá rõ ràng – dị ứng thức ăn.

Đêm mùa thu hơi se lạnh.

Ngọn đèn sợi đốt trên trần bệnh viện chiếu sáng lờ mờ, chất lỏng không ngừng chảy vào cơ thể Dư Mẫn theo ống truyền dịch, hơi lạnh trong chốc lát tan vào toàn thân cô.

Buổi tối Dư Mẫn không ăn nhiều nên rùng mình một cái, không nhịn được nắm chặt chăn trên người.

Theo động tác của cô, một thứ gì đó rơi xuống đất “bộp” một tiếng, đúng là điện thoại di động của cô.

Dư Mẫn chớp chớp mắt, sau một lúc lâu mới chống thân mình ngồi dậy, đang định cúi xuống nhặt lên thì đã có một bàn tay nhanh hơn một bước nhặt lên giúp cô.

Lại đưa một thứ khác qua – là túi chườm nóng.

“Đặt ở dưới tay đi, sẽ không lạnh nữa.” Người nhặt điện thoại thong thả ung dung ngồi xuống ghế dựa cách cô không xa.

Anh nhướng mắt chỉ vào túi truyền dịch trên đỉnh đầu cô, ý bảo còn phải chờ rất lâu.

Trong giây lát, tim đập thình thịch, như có vô số bong bóng lại ùa lên.

Dư Mẫn nghiêng đầu, đưa mắt dò xét khuôn mặt của người bên cạnh.

Ánh mắt đầu tiên khiến người ta rung động có lẽ phải dùng thời gian rất lâu mới có thể quên được.

Nhiều lúc cô tưởng chừng mình đã buông tay, nhưng chỉ cần anh đứng ở nơi đó, chỉ cần một câu quan tâm rất nhỏ, một cử chỉ ân cần, thì ảo tưởng lại như bọt nước, kêu gào, xôn xao, tụ lại không ngừng.

“Cảm ơn.” Dư Mẫn hơi ngồi dậy, co năm ngón tay nhẹ nhàng cầm lấy túi chườm nóng.

Trong điện thoại có vài cuộc gọi nhỡ, cô gửi một tin nhắn ngắn gọn trả lời lý do, thao tác vụng về bằng một tay khiến cơ bắp cô đau nhức, khi Tô Mạn gọi video đến, cô nhanh chóng ấn nút từ chối, voice chat trả lời lại: Bây giờ không tiện nghe máy, tớ sẽ gọi lại cho cậu sau.

Có lẽ niềm vui trong giọng nói mà thậm chí cô còn không nhận ra đã khiến cho Tô Mạn tưởng tượng.

Rất nhanh, đối phương cũng gửi đến một voice chat: “A… Không tiện sao… là đang bận hẹn hò hả?”