Chương 16: Nghi ngờ (1597)

Trước đây Dư Mẫn từng bí mật tiết lộ tình cảm của cô đối với Tưởng Thừa Trạch cho Tô Mạn nghe.

Cô giấu tên họ, chỉ nói với cô ấy rằng mình đang quan tâm đến một chàng trai.

Tưởng Thừa Trạch dù sao cũng là bạn trai cũ của Tô Mạn, nếu Tưởng Thừa Trạch không có ý, cô cũng không muốn nhắc tới với Tô Mạn khi không chắc chắn, sau đó mọi chuyện lại chuyển hướng xấu đi, cô cũng không nhắc lại nữa.

Ai ngờ Tô Mạn lại nhớ kỹ như vậy.

“Mà này, chàng trai mà cậu nói lúc trước ấy, cậu tiến triển với hắn ta thế nào rồi?”

Năm ấy, Wechat chưa có chức năng chuyển giọng nói thành văn bản.

Giọng nói của Tô Mạn phát ra từ loa, mặc dù Dư Mẫn đã vặn nhỏ âm lượng, nhưng phòng bệnh thật sự yên tĩnh quá mức.

Tưởng Thừa Trạch quay đầu nhìn sang, sau đó khẽ nhíu mày, không biết là bởi vì nghe được giọng Tô Mạn, hay là nghe được nội dung Tô Mạn nói.

“Anh… và Mạn Mạn, hai người bây giờ còn liên lạc không?” Thật lâu sau, Dư Mẫn mới mở miệng thử thăm dò.

Lông mày Tưởng Thừa Trạch càng nhíu chặt, một hồi lâu mới giãn ra, không mặn không nhạt lên tiếng, “Còn.”

Lại quay đầu nhìn cô, “Đúng rồi, bạn trai hiện tại của Tô Mạn, em đã từng gặp qua anh ta chưa?”

Câu hỏi này rất khó để Dư Mẫn trả lời.

Tưởng Thừa Trạch nhìn như không chút để ý, nhưng theo tính cách cẩn thận của anh, nếu anh đã hỏi, tất nhiên có một số suy đoán nhất định.

Tô Mạn lắc lư thời gian dài như vậy, thủ đoạn lại không cao minh.

Tưởng Thừa Trạch có lẽ đã phát hiện từ trước, nhưng bởi vì yêu mà mù quáng, hiện giờ lý trí đã chiếm cứ, nghĩ lại, với năng lực quan sát của anh, tất nhiên sẽ phát hiện ra rất nhiều chi tiết đầy sơ hở.

Huống chi Tô Mạn vội vàng như vậy, vừa ra nước ngoài được một tháng đã thông báo chính thức.

Anh còn điều gì không rõ cơ chứ

“Thật ra em rất tò mò một vấn đề…” Dư Mẫn đành phải nói sang chuyện khác, “Anh thích Mạn Mạn ở điểm nào?”

“Anh không cảm thấy cô ấy quá đơn thuần sao? Ý em là… với khả năng của anh, muốn nhìn thấu cô ấy thì dễ như trở bàn tay, anh thật sự không để ý cách cô ấy nghĩ về mọi thứ sao? Cô ấy chẳng giống anh chút nào.”

Giống nhau sẽ sinh ra hấp dẫn.

Ít nhất theo quan điểm của Dư Mẫn, người khác giới mà suy nghĩ quá mức đơn giản thì không dấp dẫn cô chút nào. Cô chỉ có thể ngửi thấy hơi thở đồng loại ở trên người Tưởng Thừa Trạch, vì vậy không khỏi nghi hoặc về chấp mê của anh đối với Tô Mạn.

Tưởng Thừa Trạch trầm mặc chốc lát, “Thích thì cần có lý do sao?”

Dường như nhìn ra sự khó hiểu của cô, lại bổ sung thêm, “Hai người bổ sung cho nhau thì càng thích hợp làm bạn đời.”

Lời này giống như một cái xương cá, lập tức đem những lời còn lại trong cổ họng Dư Mẫn mắc nghẹn.

Cô không thể thuyết phục người trước mặt mình, nhưng lại không cam tâm tình nguyện từ bỏ.

“Anh đã thử chưa?” Một lúc sau, cô mới tìm lại được giọng nói của mình.

“Cái gì?” Tưởng Thừa Trạch hỏi.

“Thử yêu hai kiểu người khác nhau.” Dư Mẫn nói.

Tưởng Thừa Trạch trầm mặc hồi lâu, “Chưa từng.”

“Vậy tại sao anh lại chắc chắn như vậy?”

“…”

“Những gì phù hợp với hầu hết mọi người không có nghĩa nhất định sẽ phù hợp với mỗi người, luôn có những ngoại lệ.”

Lại trầm mặc một lát, Tưởng Thừa Trạch đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, “Đây là ý của cô ấy, hay là suy nghĩ của em?”

“?” Dư Mẫn khó hiểu.

“Đều thử xem.” Tưởng Thừa Trạch hỏi, “Là ý tưởng của cô ấy, hay là gợi ý của em.”



Dư Mẫn tức khắc á khẩu không trả lời được.

Quả nhiên, ấn tượng đầu tiên rất quan trọng.

Ngay từ đầu cô đã giở trò trước mặt anh, hiện tại muốn xé cái mác này ra cũng không thể xé được.

Cũng có thể là do bộ lọc cảm tình mang lại, bởi vì anh càng thích Tô Mạn hơn, cho nên trong mắt anh, Tô Mạn đáng tin hơn cô rất nhiều.

Rõ ràng chân đạp hai thuyền người được lợi chính là Tô Mạn, nhưng chỉ vì cô cũng nhúng tay vào, anh liền hoài nghi tất cả đều là chủ ý của cô.

Suy đoán như vậy thực sự khá là hợp lý.

Dựa trên những lời nói dối mà cô từng nói, nếu cô muốn đến gần anh, trước tiên cô phải tách anh và Tô Mạn ra, đồng thời xúi giục Tô Mạn đưa ra một lựa chọn khác, điều này cũng không phải là không có khả năng.

Anh tin rằng Tô Mạn rộng rãi thẳng thắn, còn sự thâm trầm và mưu mô của cô chính là nguyên tội.

Nhưng anh quên rằng bản tính ích kỷ vốn có trong gen của con người, Tô Mạn không cần người khác đến dạy.

Trời sinh Tô Mạn đã có rồi.

Cô ấy chỉ đơn thuần hơn so với cô, chứ không nhất thiết phải cao thượng hơn.

Trong lòng bất giác nẩy lên cảm xúc ghen ghét.

Dư Mẫn không thể mở miệng nói xấu Tô Mạn.

Nhưng cũng không muốn mặc kệ để Tưởng Thừa Trạch chẳng hay biết gì nghĩ cô thành kẻ có dụng tâm kín đáo kia.

Cô giống như một con khỉ đang nhìn vào gương, bên trong hay bên ngoài đều không phải con người.

Cũng rõ ràng, nếu thời điểm này cô chọn lựa biện hộ cho bản thân, cho dù cô có bán đứng Tô Mạn thì chưa chắc anh đã tin lời cô nói.

Dạ dày đột nhiên đau quặn lại từng cơn.

Dư Mẫn khom người, nằm ở trên giường bệnh nôn khan, mượn cớ này trốn tránh câu hỏi hóc búa.

Sợi dây truyền dịch đang nhỏ giọt đung đưa dữ dội theo chuyển động của cô.

Tưởng Thừa Trạch vội vàng đứng dậy đi tới, “Lại muốn nôn à?”

Anh nhíu mày, đặt tay lên vai cô, gần như vậy, anh có thể nhìn rõ từng thay đổi nhỏ nhất của cô.

Chẳng được bao lâu, anh liền buông tay ra, lùi lại một khoảng cách.

Dư Mẫn nhìn giày da lui ra phía sau, ngẩng đầu, chỉ thấy anh đang lạnh lùng nhìn mình.

Lần đầu tiên cô cảm thấy bản thân giống như một chú hề, hài hước và diễn dở tệ.

Để che giấu sự xấu hổ cùng thất bại của bản thân.

Dư Mẫn hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ.

Trên bầu trời đêm mùa thu, có một vài ngôi sao mờ nhạt dưới màn đêm hơi đỏ sậm vì ô nhiễm ánh sáng.

Dư Mẫn dùng đôi mất chấp nhận sự tồn tại xuyên qua vô số năm ánh sáng của chúng nó, tâm trí quay cuồng trong một mớ hỗn độn, muốn giải thích hành vi vừa rồi của mình.

Thật lâu sau, mới nghe được một câu, “Bác sĩ nói em bị dị ứng với nấm porcini.”

“Dị ứng nấm thông thường đều nhắm vào một loại vi khuẩn, trước kia em không phát hiện ra sao?”

Trong ba mươi sáu kế, có một cái gọi là “khổ nhục kế”, dùng cách tự hại mình để lừa gạt người khác.

Rất rõ ràng, Tưởng Thừa Trạch cho rằng bản thân cô bị dị ứng đồ ăn là một “khổ nhục kế”.

Trong giây lát, không khí như đông cứng lại.

Cái đầu vẫn đang cố gắng phá vỡ tình hình đột nhiên ngừng suy nghĩ, cuối cùng từ bỏ giãy giụa.

Dư Mẫn mở to mắt nhìn người trước mặt.

Đối diện với ánh mắt của cô, Tưởng Thừa Trạch mím môi, dường như cũng cảm thấy suy đoán của bản thân có hơi quá.

Nhưng Dư Mẫn vẫn có thể thấy rõ sự sắc bén vừa rút về trong mắt anh.

Cách một người nhìn người khác phụ thuộc vào việc anh coi đối phương là loại người gì.

Ánh mắt vừa rồi của Tưởng Thừa Trạch vừa sắc bén vừa nguy hiểm, trong mắt không hề buông tha bất kỳ biểu cảm nào dù là nhỏ nhất, giống như chỉ cần Dư Mẫn mở miệng bịa chuyện, anh có thể lập tức nhìn thấu bất kỳ lời nói dối nào của cô.

Cái kiểu thần sắc săn mồi này, Dư Mẫn chắc chắn nó sẽ không bao giờ xuất hiện trong mắt anh khi anh nhìn Tô Mạn.

Còn gì để giải thích nữa?

Cô ở trong lòng anh không có chút tín nhiệm nào, còn cần giải thích sao?

Đến tột cùng cô đang mong đợi điều gì chứ?

Không phải cô đã quyết định buông tay ngay khi biết được thân phận của Tưởng Thừa Trạch rồi sao.

Vì sao vẫn còn những mơ tưởng viển vông?