Chương 8

Vườn Hải Các.

Triển Lăng Duật ngả người ra sau, lưng tựa vào ghế sofa, đôi chân dài bắt chéo, ngón tay thon dài đan lại gập trên đùi, cặp lông mày cương nghị nhăn nhó, cả người tỏa ra một luồng khí thế ngột ngạt đè nén.

Một chiếc vali mở toang được đặt ở giữa phòng khách, nửa chiếc vali chứa đầy giấy vẽ gấp gọn hoặc cuộn tròn, có thể nhìn thấy chúng là bản thiết kế.

Hà Lực đứng run rẩy trước chiếc vali, co rúm người lại không dám ngẩng đầu nhìn Triển Lăng Duật, mắt dán chặt vào chiếc vali, lòng không ngừng than khóc thảm thiết.

Rõ ràng là cậu ta đã xem chiếc vali rồi mới lấy đi, sao lại có thể lấy nhầm được chứ! Hỏng bét rồi, chưa kể đến những bộ quần áo và phụ kiện đắt tiền trong vali của Triển tổng, nếu có tài liệu quan trọng nào trong đó thì dù có bán cậu ta cũng không đền bù nổi.

Phải làm sao đây, phải làm sao đây! Không biết bây giờ Triển tổng có muốn gϊếŧ cậu ta không, áp lực đến nghẹt thở, sao anh Cố vẫn chưa tới nữa nhỉ.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới, lúc này chuông cửa bất ngờ vang lên, phá vỡ không khí áp lực bao quanh.

Mắt Hà Lực lóe sáng.

Lúc chuông cửa vang lên, mắt Triển Lăng Duật chợt mở ngay ra, ánh mắt đen như than vì không hài lòng nhìn về phía cửa.

Chỉ trong một khoảnh khắc, Triển Lăng Duật đã đoán được người đến là ai.

Anh ấy liếc nhìn Hà Lực, vẻ bất mãn trong mắt càng thêm đậm.

"Cậu gọi cậu ấy đến?"

Giọng nói của Triển Lăng Duật lạnh lẽo, Hà Lực run cầm cập, vô thức gật đầu.

Hà Lực quay người khó khăn, đối mặt với ánh mắt của Triển Lăng Duật định đi mở cửa, nhưng một bóng người nhanh hơn cậu ta.

Triển Lăng Duật từ ghế sofa đứng dậy, liếc xéo Hà Lực một cái làm cậu ta đứng đó như bị tê liệt, chân như bị hàn lại không thể cử động, mắt chớp chớp nhìn Triển Lăng Duật đích thân mở cửa.

Cửa mở ra, Cố Dật Văn đang cười tươi đứng ở ngoài cửa.

"Đã muộn vậy, không phiền tôi đến chứ?"

"Không."

Triển Lăng Duật nhìn Cố Dật Văn, xoay người sang một bên nhường đường cho cậu.

Cố Dật Văn bước vào, bắt gặp ánh mắt xúc động rơi lệ của Hà Lực, cậu không khỏi mỉm cười, cố tình hỏi: "Sao thư ký Hà cũng ở đây? Tôi có làm phiền các người không?"

Triển Lăng Duật thản nhiên liếc nhìn Hà Lực, nói: "Không."

Cố Dật Văn tự giác đổi giày bước vào, không chút do dự đi thẳng về phía phòng khách, mắt nhìn chăm chú vào chiếc vali trên sàn.

"Đây là?" Cố Dật Văn nghi hoặc nhìn Triển Lăng Duật.

Không đợi Triển Lăng Duật mở miệng, Hà Lực đã lắp bắp kể lại sự việc dở khóc dở cười này, vội vàng đến mức sắp tắc thở.

Triển tổng yêu cầu cậu ta phải tìm được chủ nhân của chiếc vali này trước giờ đi làm ngày mai và đổi lại chiếc vali về, nhưng cậu ta phải đi tìm ở đâu bây giờ?

Cậu ta gọi điện đến sân bay, nhưng người sân bay nói không nhận được thông tin có người lấy nhầm vali.

Cậu ta phải làm thế nào đây, không lẽ hôm nay sẽ là ngày cuối cùng cậu ta làm việc tại Triển thị sao?

Sau khi nghe xong, Cố Dật Văn chỉ mỉm cười, giọng nói bình tĩnh trấn an cậu ta: "Không sao, có tôi ở đây."

Việc đưa ra một thông tin để trợ lý "trong vòng một ngày, tôi phải biết tất cả thông tin về người đó" như thế này là thứ không thể thiếu trong các tiểu thuyết tổng tài bá đạo, trong năm năm qua, Cố Dật Văn cũng đã nhận được không ít yêu cầu như vậy từ Triển Lăng Duật.

Khả năng được coi là thiên nhãn thông này là kỹ năng cần thiết của một trợ lý đủ tiêu chuẩn, tuy nhiên rõ ràng Hà Lực vẫn chưa đạt đến cảnh giới đó, dù sau cậu ta chỉ là một thực tập sinh, còn trẻ.

Kể từ khi Cố Dật Văn đến, Hà Lực đã thả lỏng hơn, bây giờ nghe thấy lời cậu ấy nói, trái tim cậu ta hoàn toàn bình tĩnh trở lại.

Trong lòng Hà Lực, Cố Dật Văn thật sự rất lợi hại!

Triển Lăng Duật mặt lạnh tanh, lạnh lùng nói: "Sai lầm gì thì tự mình giải quyết."

Hà Lực: "Tôi...tôi..."

Hà Lực bất lực nhìn Cố Dật Văn.

Cố Dật Văn tán thành với lời của Triển Lăng Duật, nghiêm túc nói với Hà Lực: "Triển tổng nói đúng, sai sót trong công việc là chuyện bình thường, không thể vừa mắc sai lầm liền luống cuống tay chân, nhất định phải bình tĩnh lại, tìm cách toàn lực bù đắp."

"Nhưng mãi về sau mới biết bù đắp không bao giờ là lựa chọn tốt nhất, phương pháp tốt nhất là phòng ngừa trước khi xảy ra sự cố, phải ngăn chặn sự việc xảy ra trước khi nó xảy ra."

Hà Lực gật đầu lia lịa: "Vâng, tôi hiểu rồi."

Sau khi nói những lời khá nghiêm trọng, Cố Dật Văn dịu giọng: "Vậy bây giờ cậu nên làm gì?"

Hà Lực: "Tôi sẽ đi tìm chủ nhân của chiếc vali ngay."

Nói xong Hà Lực vẫn đứng im tại chỗ, có chút do dự nhìn về phía Cố Dật Văn, bởi vì cậu ta hoàn toàn không biết phải bắt đầu tìm kiếm từ đâu.

Cố Dật Văn nhìn cậu ta bằng ánh mắt an tâm, lén lút ra hiệu cho cậu ta: "Vậy còn chờ gì nữa mà không đi lẹ?"

Hà Lực nhìn thấy cử chỉ của Cố Dật Văn, gật đầu hiểu ý: "Vâng."

"Triển tổng, vậy bây giờ tôi đi tìm người?" Hà Lực cẩn thận nhìn về phía Triển Lăng Duật.

Vẻ mặt lạnh lùng của Triển Lăng Duật khiến Hà Lực không dám cử động.

Triển Lăng Duật dời tầm mắt nhìn Cố Dật Văn, hồi lâu sau, anh gật đầu.

Hà Lực như được đại xá, nhanh chón chuồn đi.

Cố Dật Văn nhìn bóng lưng vội vã của cậu ta, cười khẽ, quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt đen láy của Triển Lăng Duật.

Triển Lăng Duật cụp mắt nhìn cậu, ánh mắt lạnh lùng được che giấu một phần, không còn cảm giác xa cách như trước.

"Cậu quá nuông chiều cậu ta." Giọng nói của Triển Lăng Duật có chút mang theo sự không hài lòng.

Cố Dật Văn hỏi vặn lại: "Có thật không?"

"Có."

"Đó là vì anh quá nghiêm khắc."

Triển Lăng Duật nhìn cậu bằng ánh mắt tĩnh lặng.

Cố Dật Văn cười khẽ một tiếng: "Được rồi, có lẽ là có một chút, khi nhìn thấy cậu ta, tôi cứ cảm thấy như nhìn thấy chính mình ngày trước, lúc mới đến Triển thị tôi cũng chỉ là một thực tập sinh, hoàn toàn không biết gì, làm việc gì cũng lóng ngóng, giống như con ruồi mất đầu ấy."

Triển Lăng Duật hơi nhíu mày: "Không phải."

Cố Dật Văn nhìn anh ấy: "?"

"Cậu và cậu ta không giống nhau."