Chương 2

Nhân viên tuyển dụng Quế Anh Lợi im lặng một lúc, biết đó chỉ là lời thoái thác của cậu ấy, nên thuận theo nói, "Đúng đúng đúng."

"Hơn nữa..." Khóe miệng Cố Dật Văn vẫn nở nụ cười, nhưng lại có chút khác biệt so với bình thường, đôi mắt màu hổ phách ẩn sau cặp kính không thể nhìn rõ, "Niềm vui khi ở bên Triển tổng, anh sẽ không hiểu đâu."

Quế Anh Lợi ngơ ngác không hiểu, những tưởng sắp nghe được bí mật hào môn nào đó, vô thức dựng tai lên, ngay sau đó nghe thấy người đối diện nói:

"Dù sao, trong số những vị lão tổng kia, Triển tổng của chúng tôi lại là người đẹp trai nhất."

Khóe miệng của Quế Anh Lợi giật giật, cảm thấy mình đã lãng phí cảm xúc, nhìn Cố Dật Văn không nói nên lời, nghiến răng nói: "Cậu có bản lĩnh thì đi nói trước mặt Triển tổng một lần."

Cố Dật Văn nhún vai: "Chuyện mà Triển tổng đã biết rõ, tôi cần gì phải nói lại."

Nói xong, Cố Dật Văn nhìn nhân viên tuyển dụng như một bậc tiền bối trong nghề đang nhìn sinh viên thực tập mắc đủ loại sai lầm, kiên nhẫn sửa lỗi nhỏ không đáng kể cho anh ta: "Cấp dưới quá xu nịnh sẽ không được sếp yêu thích, đố kỵ xảo quyệt tuy có ích, nhưng năng lực mới là nền tảng quyết định tất cả."

Dưới ánh mắt hiền hòa của cậu, Quế Anh Lợi thậm chí cảm thấy hổ thẹn, không tin làm sao có người lại đổ lỗi "xu nịnh" của mình lại cho người khác.

"Cậu vẫn như cũ, không biết khi người của Triển thị biết bộ mặt thật của cậu thì bộ lọc có vỡ tan hay không." Quế Anh Lợi châm chọc, giọng nói phấn khích, "Lúc đó nếu bị Triển tổng đuổi đi, nhớ đến tìm tôi, chỉ là lúc đó sẽ không có điều kiện tốt như Duy Thanh nữa, nhưng nhìn vào tình bạn lâu năm của chúng ta, tôi nhất định sẽ tìm cho cậu môt nơi tốt nhất."

Khóe miệng của Cố Dật Văn không đổi, ngón tay vô tư gõ nhẹ lên mặt đồng hồ, nghe vậy nhàn nhạt nói: "Vậy tạm cảm ơn sự quan tâm trước."

"Đừng khách sáo." Quế Anh Lợi chú ý đến hành động của cậu ấy, hỏi: "Hôm nay cậu có vẻ liên tục nhìn đồng hồ, lần này đợi người rất quan trọng à?"

"Ừm, rất quan trọng."

"Ồ." Nhân viên tuyển dụng tò mò hơi nhướng mày, "Tiện tiết lộ là ai không? Tất nhiên, nếu không tiện thì thôi."

Người quan trọng đến mức khiến Cố Dật Văn phải tự mình ra sân bay đón chắc phải rất quan trọng. Thông thường đối tác hợp tác có thể liên quan đến bí mật thương mại, nhân viên tuyển dụng sẽ khéo léo không hỏi thêm. Nhưng lần này vì Cố Dật Văn dám hẹn gặp anh ta trước khi ra đón người, hẳn là không phải người cần phải giữ bí mật lắm, nên anh ta mới hỏi thêm một câu.

"Tất nhiên là tiện." Cố Dật Văn nói một câu khiến người ta kinh ngạc: "Là Triển tổng."

"Phụt…" Quế Anh Lợi suýt phun ra cả ngụm cà phê, cúi đầu ho khan, những người xung quanh nhìn về phía anh ta.

Quế Anh Lợi khó khăn kiềm chế được cơn ho, ngẩng đầu lên thì thấy không biết lúc nào Cố Dật Văn đã nhích sang bên cạnh một chút, sợ bị anh ta phun trúng vào người, quả thực trông rất gợi đòn.

Người này nhất định là đang trả thù việc anh ta gọi điện thoại cho mình vào lúc năm giờ sáng.

Cố Dật Văn đưa cho anh ta một tờ giấy với vẻ lo lắng, quan tâm hỏi: "Vẫn ổn chứ?"

Quế Anh Lợi nghĩ thầm người này thật biết giả vờ, tức giận nhận lấy tờ giấy của cậu ấy, cộc lốc nói: "Không sao!"

Quế Anh Lợi lau miệng, vô cùng ngưỡng mộ cậu ấy: "Cậu đúng là lớn gan, dám hẹn tôi ở đây để đón Triển tổng, không sợ bị anh ấy nhìn thấy hả?"

Cố Dật Văn: "Không thẹn với lòng."

"Được, cậu thì giỏi rồi, tôi xin thua." Quế Anh Lợi thực sự tin rằng người này không hề muốn nhảy việc, nên hoàn toàn từ bỏ ý định.

"Nhưng Triển tổng trở về hôm nay à?” Quế Anh Lợi hỏi, “Tôi không nghe nói gì cả."

Cố Dật Văn: "Ừm."

"Vậy thì chúc mừng Triển Thị đi." Lần này Triển Lăng Duật ra nước ngoài là để thương lượng một dự án quan trọng, hiện chỉ sau một tháng đã quay về, xem ra đã đạt được thỏa thuận.

Cố Dật Văn: "Cùng chúc mừng."

Quế Anh Lợi: "Tôi đâu có gì mừng, vừa rồi cậu còn từ chối lời mời của tôi, một khoản tiền thưởng lớn của tôi tiêu tan rồi."

Cố Dật Văn mỉm cười: "Vậy ly cà phê này tôi mời."

"Thôi, không cần." Quế Anh Lợi hào phóng phẩy tay: "Công ty tôi có chi phí hoàn lại."

Cố Dật Văn: "Thật tốt, vậy thì cảm ơn sự rộng rãi của anh."

"Cậu thực sự không khách sáo chút nào." Quế Anh Lợi chế giễu.

Cố Dật Văn giả vờ thở dài: "Không thể làm gì khác, dù sao tôi không thể xin hoàn tiền."

Quế Anh Lợi nghĩ cũng phải, chẳng lẽ khi đi xin hoàn tiền lại nói "Có người muốn dụ dỗ tôi nhảy việc"?

Cố Dật Văn dám làm dám nói như vậy, nhưng anh ta không dám, lúc đó người đầu tiên gặp xui xẻo chắc chắn không phải Cố Dật Văn mà là anh ta.

Quế Anh Lợi chỉ cần nghĩ đến Triển Lăng Duật là cả người run lên, không dám chọc, nếu để anh ấy biết mình đang cố dụ dỗ người thân cận của anh ấy, chắc chắn anh ta sẽ gặp rắc rối lớn.