Chương 3

"Khi nào Triển tổng đến?"

Cố Dật Văn cụp mắt, cổ tay trắng nõn đeo chiếc đồng hồ phù hợp với các chuẩn mực của xã hội, kim đồng hồ phát ra ánh lạnh của cơ khí đang từ từ di chuyển về phía mười một giờ.

"Khoảng mươi lăm phút nữa."

Quế Anh Lợi: "..."

"Lần sau chúng ta nói tiếp." Nhân viên tuyển dụng dứt khoát đứng dậy định rời đi.

"Đợi đã." Cố Dật Văn gọi anh ta lại.

Quế Anh Lợi nghi ngờ nhìn cậu ấy, thấy cậu liếc nhìn ly cà phê một vòng, bỗng hiểu ra ý của cậu.

Đây là đang chê anh ta vừa nãy phun nước bọt dính vào cà phê.

… Quá đáng quá.

"Trợ lý lớn Cố, có tự trọng trước đi." Quế Anh Lợi tức giận gọi lại một ly cà phê mới.

Nụ cười của Cố Dật Văn sâu hơn vài phần: "Cảm ơn, lần sau tôi sẽ mời anh ăn."

"Hy vọng thật sự có lần sau, câu này cậu đã nói bao nhiêu lần rồi, chỉ biết làm tra nam xàm nịnh."

Hai người tiến hành một cuộc trao đổi "vui vẻ", cuối cùng kết thúc bằng Quế Anh Lợi lầm bầm rời đi.

Sau khi Quế Anh Lợi rời đi, lưng của Cố Dật Văn thả lỏng, cậu thoải mái ngả ra sau lưng ghế.

Trên bầu trời xa xa, một chiếc máy bay bay về phía sân bay, cánh sắt khổng lồ trở nên nhỏ bé khi ở trên không. Nhưng chính trên chiếc máy bay "nhỏ bé" này lại chở hai người quan trọng nhất thế giới này.

Đúng vậy, những người quan trọng nhất thế giới, cặp đôi công thụ chính của thế giới này.

Cố Dật Văn biết được bí mật này là vì cậu không phải người của thế giới này, thế giới này là một cuốn tiểu thuyết mà Cố Dật Văn đã đọc trước khi chết, một cuốn tiểu thuyết hoả táng tràng ngược thụ đổi công.

Nhân vật thụ chính vốn là một cậu ấm được nuông chiều, nhưng do gia đình sa sút, bị những người trước đây khinh thường hãm hại, lúc này nhân vật công chính ra tay giúp đỡ, nhân vật thụ chính cũng bắt đầu yêu anh ấy.

Tình cảm của họ trải qua nhiều sóng gió, không, phải nói là vô số sóng gió, nhân vật thụ chính bị nguyên công đối xử tàn nhẫn về thể xác lẫn tinh thần, cuối cùng bị đuổi ra nước ngoài một cách bẽ bàng.

Tuy nhiên, nhân vật thụ chính không biết rằng, sự giúp đỡ mà cậu ta nhận được đều là do nhân vật công chính âm thầm đánh đổi phía sau.

Nhân vật thụ chính trở lại đầy ngoạn mục, lăn lộn giữa nguyên công và nhân vật công chính, cuối cùng sau nhiều hiểu lầm cẩu huyết, cặp đôi công thụ chính đã có được hạnh phúc.

Cố Dật Văn đến đây vào thời điểm không may mắn, trước khi nhân vật thụ chính ra nước ngoài trau dồi năng lực, còn cách phần nội dung chính bắt đầu năm năm.

Nhân vật công chính chính là sếp hiện tại của cậu ấy, Triển Lăng Duật.

Và Cố Dật Văn chỉ là một nhân vật phản diện bia đỡ đạn nhỏ, nhiệm vụ của cậu là bám theo cốt truyện để đóng góp vào câu chuyện tình yêu của cặp đôi công thụ chính theo kịch bản, gây khó khăn trên con đường tình yêu của họ, nói thẳng ra thì cậu là công cụ để cặp đôi công thụ chính hâm nóng tình cảm của mình.

Có được một mạng sống khỏe mạnh mới, Cố Dật Văn tất nhiên cũng rất vui mừng, vui vẻ đi theo cốt truyện.

Đối với một người thích ăn dưa, không, quan tâm đến diễn biến cốt truyện như Cố Dật Văn, cách tốt nhất là bám chặt lấy đùi nhân vật công chính, nhằm bắt kịp những thay đổi trong câu chuyện ngay từ đầu.

Cách bám chặt này kéo dài đến năm năm.

Cố Dật Văn nhớ lại năm năm qua, không khỏi thở dài đắng cay.

Nhân viên phục vụ bưng tách cà phê mới lên, Cố Dật Văn lịch sự cúi đầu cảm ơn, khiến nữ phục vụ đỏ mặt.

Cố Dật Văn nhìn theo bóng lưng nữ phục vụ rời đi, cảm khái nghĩ, khi nhiệm vụ kết thúc, cậu nhất định sẽ tìm một mối tình đàng hoàng.

Còn bây giờ thì, dưới áp lực công việc nặng nề, cậu thậm chí không có thời gian xem vở kịch hay của cặp đôi công thụ chính, nói gì đến việc dành tâm sức để yêu đương.

Nghĩ đến cuộc sống hấp dẫn sắp bắt đầu, tâm trạng Cố Dật Văn khá tốt, cậu đẩy tách cà phê mới về phía mình, thong thả gắp ba viên đường vào, nhìn viên đường tan dần trong cà phê, sau đó lại rót thêm chút sữa, cứ thế biến một tách cà phê đắng thành ngọt ngào.

Sau khi làm những việc này, Cố Dật Văn thỏa mãn uống một ngụm cà phê, khẽ thở dài.

Quả nhiên vẫn là đồ ngọt mới ngon.

Cố Dật Văn khinh thường nhìn tách cà phê đắng ngắt vừa nãy vì sĩ diện mà không cho một viên đường, âm thầm đẩy nó ra xa, thoải mái thưởng thức ly cà phê mới của mình.

Ding…

Điện thoại rung lên một tiếng, Cố Dật Văn mở ra xem.

[Thư ký Hà: Cố tổng, chúng tôi đã đến]

Cố Dật Văn nhìn chằm chằm tin nhắn, nở nụ cười đầy ẩn ý.

Năm năm rồi, cuối cùng câu chuyện cũng sắp sửa bắt đầu.