Chương 14

Gần giờ ăn, chú Viên quản gia đi lên gọi phu nhân chủ tịch, Diệp Tiểu Hồng mới chậm rãi đến muộn.

Diệp Tiểu Hồng năm nay 55 tuổi, chăm sóc cơ thể rất tốt, vẫn giữ được phong thái, có thể nhìn thấy nhan sắc ngày trẻ, nét mặt của ba anh chị em nhà họ Triển đều có nét của bà, người nào người nấy đều dung mạo phi phàm, trong đó Triển Hân Á hôm nay không có mặt là người trông giống bà nhất, tiếp đến là Triển Lăng Duật.

Những năm đầu, Diệp Tiểu Hồng và chủ tịch cùng điều hành Triển thị, nhưng đã nghỉ hưu hơn mười năm, trên người nuôi dưỡng ra sự sang trọng quý phái của phu nhân giàu có, tao nhã từ trên lầu đi xuống.

Bà mặc một bộ sườn xám cách tân, vừa thanh lịch vừa tôn lên vóc dáng thon thả.

Sau khi xuống, Diệp Tiểu Hồng nhìn lướt qua mọi người, khi nhìn đến Triển Lăng Duật cũng không có gì khác thường, bà mỉm cười dịu dàng: "Mọi người đã đến đầy đủ rồi à."

"Bà ngoại!" Đô Đô đang bám vào lòng Triển Nhận Uy lớn tiếng gọi bà.

Đôi môi đỏ của Diệp Tiểu Hồng cong lên, cười híp mắt, "Ối trời ơi, cháu ngoại ngoan của bà, thật là đáng yêu quá, mau để bà ngoại bồng nào."

Diệp Tiểu Hồng bế Đô Đô trêu chọc một lúc, không để ý đến Triển Lăng Duật, mà cười nói với Cố Dật Văn đứng sau anh ấy: "Tiểu Cố hôm nay lại đẹp trai thế, lâu lắm rồi không đến thăm dì Diệp."

Cố Dật Văn nghe một tai cũng nghe ra lời Diệp Tiểu Hồng nói là đang ám chỉ Triển Lăng Duật.

Cậu là trợ lý của Triển Lăng Duật, mỗi lần đến đây đều là đi theo Triển Lăng Duật, tại sao cậu ấy đã lâu không đến? Còn không phải vì Triển Lăng Duật không đến sao.

Nhà quyền quý thật khó hòa nhập, làm trợ lý cũng không dễ.

Cố Dật Văn mỉm cười: "Tôi cũng rất muốn đến thăm dì Diệp, nhưng gần công ty có quá nhiều việc không thể rời đi được, thời gian trước đó Triển tổng đã xoay như chong chóng mấy tháng liền, ngay cả thời gian ngủ cũng không có, gầy đi rất nhiều."

Nghe Cố Dật Văn nói vậy, Diệp Tiểu Hồng cũng không cố tình phớt lờ nữa, vội vàng nhìn về phía Triển Lăng Duật, lập tức đau lòng.

"Con nói xem, công ty thiếu một hợp đồng thì cũng không đóng của được, sao lại ép mình như vậy chứ?"

Triển Lăng Duật thuận theo bà đáp: "Vâng, con biết rồi."

Diệp Tiểu Hồng vẫn không nhịn được phải la rầy: "Bây giờ con còn trẻ, sức khỏe là quan trọng nhất, đừng đợi đến khi già như cha con, sức khoẻ không tốt."

Triển Nhận Uy: Tại sao lại nhắc đến mình nhỉ?

Những năm đầu ông bận rộn công việc không quá coi trọng sức khỏe, nhưng sức khỏe của ông vẫn luôn rất tốt, thậm chí vụ tai nạn xe nghiêm trọng như vậy ông cũng vượt qua được.

Triển Nhận Uy không nhịn được nói: "Nói về con trai thì cứ nói về con trai, kéo tôi vào làm gì?”

Diệp Tiểu Hồng liếc nhìn Triển Nhận Uy, Triển Nhận Uy lập tức nói: "Mẹ con nói đúng, tuổi trẻ không biết chăm sóc sức khỏe của mình, chẳng lẽ già rồi muốn giống như cha, nghỉ hưu sớm sao?"

Triển Lăng Duật nghe lời họ nói, cũng không mở miệng xen vào.

Cố Dật Văn nhìn Triển Nhận Uy mặt mày hồng hào, cảm thấy nghỉ hưu sớm hình như cũng không tệ lắm.

Tất nhiên, cậu cảm thấy với tính cách nghiện công việc của Triển Lăng Duật, ước tính có lẽ sau này anh ấy vẫn sẽ làm việc quên ăn quên ngủ.

Lúc này Triển Hân Nguyệt cũng đồng cảm nói: "Đúng vậy, em trai, sức khỏe quan trọng hơn bất cứ thứ gì."

Sau khi trải qua sinh tử, cô ta giờ đây rất coi trọng cuộc sống, cảm thấy không có gì quý giá hơn việc được sống tốt.

"Hơn nữa." Triển Hân Nguyệt nhìn về phía Cố Dật Văn, nói: "Bản thân em không biết quý trọng sức khỏe của mình, khiến cả trợ lý Cố cũng không thể nghỉ ngơi đàng hoàng, chị thấy trợ lý Cố so với lần gặp trước còn gầy hơn nhiều."

Cố Dật Văn: ...Sao chủ đề lại chuyển sang mình thế này? Mấy ngày trước mình mới cân, rõ ràng là nặng hơn mấy cân.

Nhưng trong tình huống này, Cố Dật Văn cũng không tiện chen vào, chỉ có thể cười trừ không nói gì.

Ánh mắt của Triển Lăng Duật cũng nhìn về phía Cố Dật Văn, đánh giá người kia từ trên xuống dưới.

Thân hình thanh mảnh của chàng trai trẻ được bọc trong bộ vest chỉnh tề, bộ vest cắt may tinh tế tôn lên những đường cong cơ thể, khiến cả người trông thật gọn gàng sạch sẽ, ngũ quan thanh tú tinh xảo, dáng vẻ mỉm cười nhẹ nhàng khiến người ta cảm thấy an tâm thoải mái.

Triển Lăng Duật nhìn người kia mấy giây rồi thu hồi tầm mắt, gật đầu, "Ừ, biết rồi."

Cố Dật Văn: Biết cái gì? Tôi có thực sự gầy đi sao? Tháng trước khi ông chủ đi vắng, còn có nhiều chuyện vui sắp xảy ra, tôi sống thực sự sung sướиɠ tràn đầy năng lượng, làm sao có thể gầy đi được.

Cuối cùng là quản gia Viên đi ra nói rằng mọi người có thể ngồi vào bàn ăn, cắt ngang đoạn đối thoại này.

Triển Nhận Uy ngồi ở vị trí chủ nhà, Diệp Tiểu Hồng ngồi bên cạnh phía tay phải, Triển Hân Nguyệt ngồi bên cạnh bà ấy, Đô Đô được đặt ở giữa hai người.

Triển Lăng Duật ngồi ở vị trí bên trái và Cố Dật Văn ngồi cạnh anh ấy, đối diện là Đô Đô đang ngồi trên ghế trẻ em.

Đôi mắt đen láy của Đô Đô đảo qua đảo lại nhìn chằm chằm vào Cố Dật Văn, Cố Dật Văn cười mỉm chi đáp lại.

Mãi cho đến khi mọi người ngồi vào bàn, Diệp Tiểu Hồng vẫn chưa nhắc đến việc thúc ép Triển Lăng Duật kết hôn, chuyện này vô cùng bất thường.

Cố Dật Văn thấy vậy nghĩ thầm, xem ra đã thay đổi chiến lược rồi.

Quả nhiên, khi ăn được nửa chừng, Diệp Tiểu Hồng đột nhiên nói: "Lăng Duật, dạo này công ty thế nào?"

Diệp Tiểu Hồng rất ít khi quan tâm đến việc công ty, nhưng chỉ cần bà hỏi, những người trong nhà cũng không bao giờ bỏ qua.

Triển Lăng Duật đặt đũa xuống, nói: "Rất tốt."

Diệp Tiểu Hồng: "Mẹ nghe nói tháng trước con đến nước Y để đàm phán hợp tác với dược phẩm Winstar?"

Triển Lăng Duật: "Vâng."