Chương 15

Triển Nhận Uy cũng gật đầu tán thành: "Ừ, không tệ, dược phẩm Winstar là doanh nghiệp dược phẩm lớn nhất nước Y, giữ bản quyền đa số các loại thuốc xuất khẩu của nước Y, cha nghe nói loại thuốc đặc trị suy tim mà họ nghiên cứu gần đây đã có bước đột phá lớn, hợp tác với họ rất có lợi."

Năm năm trước, sau tai nạn xe, Triển Nhận Uy đã về hưu, bây giờ chỉ giữ danh nghĩa là chủ tịch để ở nhà hưởng thụ cuộc sống nghỉ hưu, rất ít khi hỏi chuyện công ty, nhưng điều đó không có nghĩa là ông không hề tìm hiểu.

Triển Lăng Duật: "Vâng, lúc con đến nước Y đã khảo sát một số dự án nghiên cứu của họ, rất có triển vọng."

Triển Nhận Uy: "Lần hợp tác này rất quan trọng, không thể chủ quan được."

Triển Lăng Duật: "Biết rồi."

Triển Nhận Uy rất tin tưởng anh ấy, gật đầu nói: "Biết là tốt."

Lúc này, Diệp Tiểu Hồng đột nhiên nói: "Đúng rồi, mẹ nghe nói con gái út của ông chủ Winstar, Brynn, đang là sinh viên trao đổi ở Đại học B. Vì hai nhà chúng ta có hợp tác, Lăng Duật, con có thể tranh thủ thời gian đưa cô ấy đi làm quen với công ty chúng ta một chút, chuyện này cũng có lợi cho việc hợp tác trong tương lai."

Đến rồi, đến rồi, tuy muộn nhưng cuối cùng cũng đến lúc bà ấy thúc ép chuyện cưới vợ.

Cố Dật Văn cúi đầu ăn, trông như không quan tâm, nhưng đôi tai đã dựng đứng lên từ lâu.

Triển Lăng Duật vô cảm nhìn Diệp Tiểu Hồng, từ chối: "Công ty rất bận, có lẽ con không có thời gian đưa cô ấy đi, nhưng có thể sắp xếp nhân viên bên dưới dẫn cô ấy tham quan."

Diệp Tiểu Hồng bảo anh dẫn người đi tham quan vốn không phải là mục đích chính, bảo người khác đi thì có ích gì.

Diệp Tiểu Hồng nghiêm mặt: "Đừng dùng những lý do này để lừa gạt mẹ, mẹ còn không biết con đang nghĩ gì sao?"

Triển Lăng Duật: "Mẹ, nếu mẹ đã biết, thì mẹ cũng biết suy nghĩ của con rồi, đừng phí sức nữa."

Diệp Tiểu Hồng: "Con nói vậy là có ý gì, mẹ con bây giờ ngay cả chuyện hôn sự của con cũng không thể xen vào sao?"

Triển Lăng Duật: "Con không có ý đó."

Mắt Diệp Tiểu Hồng hoe đỏ: "Có phải con thấy mẹ rất phiền không, ngày nào cũng ép con đi xem mắt, nên con nửa năm không thèm về nhà phải không?"

"Mẹ." Triển Hân Nguyệt an ủi, vỗ nhẹ vào lưng Diệp Tiểu Hồng.

Triển Nhận Uy trừng mắt nhìn Triển Lăng Duật, gắp một miếng thức ăn mà Diệp Tiểu Hồng thích nhất vào bát cho bà.

Đô Đô cũng dường như nhận ra Diệp Tiểu Hồng buồn, nó vẫy tay: "Bà ngoại đừng khóc, Đô Đô ôm."

Triển Lăng Duật mím môi, cụp mắt xuống.

Anh hơi nghiêng đầu, nhìn thấy Cố Dật Văn đang nhìn mình, đôi mắt trong veo tràn đầy lo lắng.

Đầu ngón tay Triển Lăng Duật run lên.

Gánh nặng trong lòng anh ấy tiêu tan không ít, anh khẽ mỉm cười với Cố Dật Văn.

Cố Dật Văn cũng mỉm cười an ủi lại anh.

Triển Lăng Duật lại quay sang nhìn Diệp Tiểu Hồng, thở dài, giọng nói trở nên ôn hoà hơn: "Mẹ, con không thấy mẹ phiền, chỉ là con thực sự không hứng thú với họ."

Triển Hân Nguyệt cũng nói: "Đúng rồi mẹ, mẹ cũng đừng ép em trai quá, em trai chắc chắn có suy nghĩ riêng, biết đâu em ấy đã có người mình thích rồi, chỉ đợi tìm thời gian giới thiệu cho chúng ta."

Nghe vậy, Diệp Tiểu Hồng không những không được an ủi mà còn run rẩy cả người, có chút mất bình tĩnh hét lên: "Không được!"

Triển Lăng Duật khẽ nhíu mày, ngay cả Triển Nhận Uy và Triển Hân Nguyệt cũng ngạc nhiên nhìn bà.

Diệp Tiểu Hồng mở to mắt, lo lắng nhìn chằm chằm Triển Lăng Duật, hỏi: "Con đã có người mình thích rồi sao?"

"Không." Triển Lăng Duật dừng lại một chút, lắc đầu: "Nếu sau này có, con nhất định sẽ đưa người ấy về giới thiệu với mẹ."

Diệp Tiểu Hồng nghi hoặc nhìn anh, nhưng cuối cùng không nói gì thêm.

Bữa ăn kết thúc trong im lặng.

Sau bữa ăn, dì giúp việc dọn dẹp bàn ăn sạch sẽ, Triển Lăng Duật đi cùng Triển Nhận Uy vào thư phòng, còn Cố Dật Văn thì bị Diệp Tiểu Hồng giữ lại ở phòng khách.

Triển Hân Nguyệt thấy vậy biết mẹ mình có điều muốn nói với trợ lý Cố, nên đã dẫn Đô Đô ra ngoài đi dạo tiêu cơm.

Diệp Tiểu Hồng: "Tiểu Cố, tôi vẫn chưa chúc mừng chuyện cậu lên chức."

Cố Dật Văn gật đầu cảm ơn: "Cảm ơn dì Diệp, tất cả là nhờ Triển thị và Triển tổng tạo cơ hội cho tôi, tôi nhất định sẽ tiếp tục cố gắng."

Diệp Tiểu Hồng thở dài: "Tôi biết Lăng Duật cảm thấy tôi thúc giục nó kết hôn quá gắt gao, nhưng tôi cũng không muốn vậy. Tôi là mẹ nó, tôi chỉ mong nó được hạnh phúc, sau này có người chăm sóc nó."

"Lúc cha nó và Nguyệt Nguyệt gặp chuyện, tôi thực sự rất đau lòng, nếu không có Lăng Duật và Á Á ở bên, tôi thực sự không thể vượt qua. Chúng tôi có lỗi với Lăng Duật, khiến nó phải một mình gánh vác Triển thị từ khi còn quá trẻ, không thể tận hưởng cuộc sống của riêng mình."

"Cậu biết Lăng Duật là người rất cô đơn và quá chăm chỉ, tôi hy vọng nó có thể sớm tìm được một nửa của mình rồi ổn định lại."

Cố Dật Văn: "Vâng, tôi hiểu tấm lòng của dì, Triển tổng cũng hiểu."

Diệp Tiểu Hồng nhìn dáng vẻ an ủi của Cố Dật Văn, trong lòng cũng an ổn hơn không ít, nhưng bà do dự một lúc rồi hỏi: "Tiểu Cố, cậu ở bên cạnh Lăng Duật nhiều nhất, có nhìn thấy nó thân thiết với ai không?"

Cố Dật Văn: "Không có."

Nhưng mà đoán chừng sắp có rồi.

Diệp Tiểu Hồng vẫn thấp thỏm bất an: "Thực sự không có?"

Sắc mặt Cố Dật Văn không đổi, cậu nhận thấy tâm trạng Diệp Tiểu Hồng có gì đó khác lạ, nên từ từ trấn an: "Không có đâu dì Diệp, ngoài những người trong công ty và đối tác ra, Triển tổng không thân thiết với bất kỳ ai cả."

"Cậu không nói dối tôi đấy chứ?"

"Không, dì Diệp." Cố Dật Văn lắc đầu, có chút đùa giỡn nói: "Triển tổng mỗi ngày đi sớm về muộn, anh ấy thực sự không có thời gian thân thiết với người khác. Nếu phải nói người thân thiết nhất thì chỉ có mình tôi."

Câu nói này dường như đánh trúng vào điểm nào của Diệp Tiểu Hồng, bà bỗng túm chặt lấy Cố Dật Văn: "Ngoài cậu ra thì còn ai nữa?"

Cổ tay Cố Dật Văn bị bà siết chặt, những cái móng tay sắc nhọn đâm vào mặt trong cổ tay.

"Thực sự không còn ai khác nữa sao?" Diệp Tiểu Hồng ngừng lại một lúc, nghiến răng nghiến lợi, từ trong cổ họng ép ra một câu.

"Xung quanh nó...còn có những người đàn ông khác không?"