Chương 4: Kẻ đến muộn

Trong một góc hẻo lánh của khu vườn rợp mát bóng cây, Phạm Bạch khẽ xua tay đuổi mấy con chim quấy phá thích bay vòng quanh chiếc mũ trùm đầu của ông, đưa mắt nhìn Trình Dung đang ở cách đó mấy bước chân, cặm cụi chăm sóc cho người bọn họ vừa lôi từ chiếc túi vải bố ở trong rương ra cách đây không lâu, gương mặt chán nản:

- Hắn tỉnh chưa?

- Có lẽ sắp rồi! Bị thuốc mê khá nặng, đáng lẽ mấy canh giờ mới hết nhưng đã cho cậu ta dùng một ít cây cỏ tìm được quanh đây, làm giảm bớt tác dụng của thuốc rồi. Chúng ta đã đợi gần một canh giờ, nên chắc không lâu nữa đâu. Chỉ tiếc lúc đi gấp quá không kịp mang theo thứ gì bên mình, nếu không thì sẽ nhanh hơn nhiều.

Trình Dung trong lúc trả lời không nhìn Phạm Bạch, chỉ quan sát chàng trai đang nằm say ngủ trên bãi cỏ và Bạch Linh vẫn đang rộn rã ngân vang. Gương mặt khá hài lòng.

Nhưng Phạm Bạch thì nhìn ánh mặt trời đang dần ngả về tây rồi đi tới đi lui, gãi đầu, gãi tai, thở dài :

- Ngày thi đấu sắp kết thúc, nếu chúng ta không nhanh chóng trở về hắn sẽ không kịp tham gia thi đấu. Lúc đó tìm được cũng vô dụng. Không có cái danh nghĩa cận vệ thì Nhạc Nam nhất định không để một người lạ mặt vô cớ vào trong cung điện, còn ở cạnh nó mỗi ngày đâu. Hắn nhất định phải trở thành cận vệ trúng tuyển thì kế hoạch mới thuận lợi được.

Càng nói càng lo, Phạm Bạch nóng ruột bước đi nhanh hơn, cứ một lúc lại nhìn người đang ngủ ngon rồi hầm hừ trong miệng, cuối cùng thì bắt đầu mắng mỏ hắn:

- Cái tên này, chắc là loại không có bản lĩnh. Nếu không sao lại bị người ta đánh thuốc mê, bỏ vào trong rương như bỏ bao thịt rồi đem ra đến tận ngoài này. Bây giờ vẫn còn ngủ thật là làm người ta thấy sôi cả ruột! Hai người già như chúng ta phải vì hắn mà đánh ngất đám người kia, rồi còn phải mang hắn đến tận chỗ này. Cho dù chúng ta có đưa hắn về kịp, hắn bước lên sàn đấu thì chỉ thua chứ không thắng nổi đâu. Bà già! Lát nữa, bà phải cố gắng thu hút sự chú ý của Nhạc Nam, để ta bí mật ra tay giúp hắn. Như vậy cái ngôi sao may mắn không có mấy tài năng này mới có hy vọng ở cạnh thành chủ. À, chúng ta cũng chọn một kẻ tốt nhất trong đám người còn lại để tăng cường bảo vệ Nhạc Nam đi. Thêm một người giỏi thì thêm phần yên tâm!

Trình Dung cười khẽ, bà biết ông bạn của mình bản tính nóng nảy, thường hay càu nhàu, mà cũng chỉ có thành chủ Nhạc Nam mới có thể chịu đựng ông cứ mỗi ngày lải nhải bên tai.

- Dù sao cũng là người giúp đỡ cho thành chủ, ông làm ơn xem trọng cậu ấy chút đi! – Bà lườm Phạm Bạch – Hơn nữa, ta nhìn tới nhìn lui, thấy cậu ấy đâu phải tệ như ông nói! Dù ông giỏi đến cỡ nào, cũng sẽ có lúc không tránh được những chuyện ngoài ý muốn mà!

Trình Dung không giỏi võ nghệ nên bà đối với loại năng lực xương cốt, tay chân này thường không đưa ra ý kiến. Nhưng nói về cảm nhận khí chất con người, bà thấy mình so với Phạm Bạch thì chỉ hơn chứ không kém.

Chàng trai trước mắt bà, tuy rằng vẫn say ngủ, không thể nhìn thấy điệu bộ cử chỉ, tướng đi giọng nói rõ ràng, càng không thể phô diễn mấy đường quyền mạnh mẽ cho Phạm Bạch xem. Nhưng Trình Dung cảm thấy thần sắc, vận khí trên người cậu ta rất gây ấn tượng.

Trang phục cho thấy xuất thân từ thành Ưu Đàm, nằm tám trăm dặm về phía đông của Sương Mù.Vai rộng, thân người cao lớn, tứ chi chắc chắn cân đối. Nước da khỏe khoắn, rám nắng. Vầng trán đầy đặn, hai chân mày rậm, đường nét rõ ràng. Gương mặt sáng, mạnh mẽ toát lên vẻ thông minh chính trực khiến người đối diện có thể tin cậy. Khi cậu ta ngủ vẫn có một loại cảm giác trầm ổn vững vàng, kiên định. Bà nhìn ngang nhìn dọc, nhìn trái nhìn phải đều thấy có vẻ là người đã từng trải sự đời, thậm chí có khôn ngoan, không giống một kẻ yếu ớt dễ bị mắc lừa như lời Phạm Bạch kêu ca.

- Bà Dung, hy vọng bà và Bạch Linh không nhìn nhầm người. Chuyện này liên quan đến an toàn của Nhạc Nam...

- Ôi!

Trong lúc Phạm Bạch đang nói, người trẻ tuổi đột nhiên khẽ cựa mình, bàn tay vô thức xoa lên đầu khẽ kêu một tiếng.

- Chàng trai, cậu tỉnh rồi?

Trình Dung không thèm để ý đến ông lão nữa, vui mừng gọi.

- Hai người là? Ở đây…không phải đang ở đấu trường sao?

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì của hắn, Phạm Bạch âm thầm than vãn trong lòng, ông ngẩng đầu xem sắc trời một lần nữa rồi đi nhanh tới, vội vàng giải thích:

- Hai chúng ta là nguyên lão của Sương Mù, vô tình phát hiện ngươi bị người ta đánh thuốc mê mang ra khỏi sân thi đấu nên mới giúp đỡ ngươi! Nhanh nhanh! Bây giờ không phải là lúc bàn bạc xem ai hại ngươi, nếu còn muốn tham gia tuyển chọn cận vệ thì đừng có ở đó ngớ ngẩn, lờ đờ như mấy con gà rừng mắc mưa nữa. Ngươi theo chúng ta về mau lên!

Nhưng mặc kệ ông như ngồi trên đống lửa, Trình Dung chậm rãi hỏi han:

- Đừng để ý ông ấy! Cho ta biết, cậu tên gì?

- Dạ! Cháu tên Ngọc Lâm! Cám ơn hai vị giúp đỡ! – Chàng trai chắp tay, cúi đầu một cách thành khẩn – Ngài ấy nói rất đúng. Những việc khác bây giờ không quan trọng, cháu muốn nhanh chóng quay lại sân đấu!

Thấy hắn nói năng lễ phép, Trình Dung gật đầu. Bà nheo mắt quan sát điệu bộ cử chỉ của hắn. Mắt sáng trong, cân đối, hai phần đen trắng rõ ràng, màu đen hơi chiếm ưu thế hơn một chút là dáng vẻ của người quân tử. Ánh mắt có hồn. Giọng nói vừa ấm vừa vang, lời lẽ rành rọt. Nụ cười tự nhiên khiến gương mặt hắn rất tươi sáng, đem đến cảm giác ấm áp dễ chịu.

Phạm Bạch, ông bạn già lâu năm, cũng đang quan sát bà, thấy vẻ mặt viết rành rành mấy chữ “hài lòng” của Trình Dung thì lại gần thì thầm nhắc nhở.

- Còn không nhanh lên? Nếu để lỡ mất hôm nay, cậu ta mà không trở thành cận vệ thì bà có vừa ý đến mấy cũng vô ích thôi!

Trình Dung liếc mắt sang Phạm Bạch, sau đó nhìn Ngọc Lâm mỉm cười.

- Được rồi, chúng tôi sẽ giúp đỡ cậu!

Họ rời khỏi vườn quả, đi ngang qua đám người của thành Ưu Đàm vẫn đang nằm lăn lóc giữa mấy gốc cây. Phạm Bạch tháo dây cho mấy con ngựa mà ông đã buộc ở gần đó, ba người một mạch phóng thẳng về sân thi đấu. Ngọc Lâm trên lưng ngựa, lập tức không còn cái vẻ lờ đờ của con gà rừng mắc mưa như lời Phạm Bạch. Hắn nhanh nhẹn, linh hoạt, tay giữ chắc cương ngưạ thúc nó lướt đi như ngọn gió màu xám lướt trên con đường ngoằn ngoèo. Lúc hai vị nguyên lão cật lực phi ngựa đến đấu trường, đã nhìn thấy hắn đứng yên chờ đợi.

- Ông già, ông thấy chưa, cách nhìn người của ta lúc nào cũng nhỉnh hơn ông một chút! – Trình Dung vừa chạm đất đã nheo mắt chọc ghẹo Phạm Bạch.

- Bà vội vui mừng làm gì, còn chưa biết võ nghệ hắn ra làm sao! – Phạm Bạch làu bàu – Hắn làm cận vệ mà, đánh đấm không giỏi mà chỉ biết cưỡi ngựa, không chừng gặp nạn hắn liền leo lên ngựa, bỏ chủ một mình thoát thân đó!

- Ông là ông già cứng đầu, cứ chờ xem!

Trình Dung hừ mũi rồi đi nhanh đến chỗ chàng trai trẻ, dẫn hắn đến chỗ cổng vào.

Khi họ vừa qua khỏi cổng, trên đầu trời cũng tối dần. Một vị trong số ba người làm quan giám sát đang đứng trên một sàn đấu, nắm cánh tay một người trẻ tuổi giơ cao:

- Đây chính là người chiến thắng trong ngày thứ sáu, Ngọc Đình đến từ thành Ưu Đàm sẽ cùng các vị chiến thắng trong năm ngày trước tranh tài vào ngày mai. Người chiến thắng hãy cúi đầu trước thành chủ của chúng ta, nhận mưa bụi vàng chúc mừng của người, xem như được chấp nhận thắng lợi.

Người ở trên sàn đấu cũng đến từ thành Ưu Đàm khiến Phạm Bạch nhíu mày hoài nghi. Trình Dung thì hối hả đẩy vai chàng trai bên cạnh:

- Ngọc Lâm mau ra đấu với người đó! Nếu để thành chủ thực hiện xong nghi thức chúc mừng thì cậu sẽ không thể thay đổi kết quả đâu!

Bà chưa dứt lời, Ngọc lâm đã nhanh chân lao thẳng lên sàn đấu. Phạm Bạch quan sát tốc độ di chuyển của hắn, cũng phải gật nhẹ đầu, thầm nghĩ: “Cũng nhanh nhẹn, gọn gàng lắm. Không tệ. để xem cậu làm được gì!”

Nhạc Nam ở trên lầu cao chậm rãi đứng dây, mỉm cười với những người bên dưới. Mỗi ngày trước khi kết thúc, nàng đều thực hiện nghi thức chúc mừng này. Cho dù nàng không phải thích thú mà đến, nhưng đối với người nỗ lực vất vả cả ngày giành được chiến thắng, sự tôn trọng và ghi nhận không thể không có. Nàng nhẹ nhàng đưa bàn tay mềm mại vào chiếc bình trắng muốt được người hầu đưa đến, vốc một nắm hạt nhỏ li ti như bụi vàng sáng óng ánh đưa lên cao, sẵn sàng thả xuống.

Đúng lúc, có tiếng hô dõng dạc vang lên.

- Thành chủ, xin chờ một chút!

Nhạc Nam bất ngờ, âm thầm siết chặt những ngón tay đưa mắt nhìn xuống bên dưới.

- Thành chủ! Lúc nãy Ngọc Lâm vì xảy ra việc ngoài ý muốn không thể tham gia thi đấu, bây giờ xin có cơ hội được so tài với người chiến thắng hôm nay.

Một người trẻ tuổi, có vẻ dày dạn hơn nàng một chút, mặc cùng một loại y phục như Ngọc Đình, đang quỳ trên sàn đấu, đầu ngẩng cao nhìn chăm chú về phía nàng không chút e ngại. Lời lẽ của hắn thì khiêm nhường, nhưng nàng nhận ra trong mắt hắn lấp lánh vẻ tự tin, chỉ cần thành chủ gia ân thì hắn sẽ nắm chắc phần thắng trong tay mà không ai cản bước được. Trong lòng nàng đột nhiên phát sinh cảm giác không ưa thích chút nào. Mà Ngọc Đình đứng trên sàn đấu, sau thời gian kinh ngạc đang siết chặt nắm tay, dường như phẫn nộ đến mức muốn xẻ thịt người đang quỳ, nhưng có vẻ không hề muốn tự đứng ra chấp nhận lời thách đấu.

Nhạc Nam lặng lẽ nhìn bọn họ lúc lâu. Cả đấu trường lặng yên chờ đợi phán quyết.

- Đáng tiếc, lúc nãy khi quan giám sát tuyên bố người thắng cuộc xem như đồng thời chấm dứt ngày thi hôm nay – Nhạc Nam cất giọng trong trẻo, hướng về phía Ngọc Lâm, nở một nụ cười nhẹ phất tay với hắn – Dù ngươi có bản lĩnh gì, cũng chậm một bước rồi, tức là không có duyên. Hãy về đi! Ngoài kia trời đất rộng lớn, chắc chắn có cơ hội khác!