Chương 39

Hơi thở chậm rãi trở nên đều đều.

Hạ Kiêu vẫn luôn bất động lúc này mới hơi nghiêng đầu nhìn Tô Thanh Thanh.

Cô ấy đã ngủ mất rồi.

Hạ Kiêu có hơi khó ngủ, cả người từ từ trở nên khô nóng.

Tô Thanh Thanh nhỏ nhắn, xinh xinh nằm sâu trong giường, không chiếm bao nhiêu diện tích.

Nhưng sự tồn tại của cô đã chiếm lấy toàn bộ thế giới của Hạ Kiêu.

Độ ấm từ người cô tỏa ra, mùi hương hoa hồng phảng phất làm người khác khó kìm lòng mà muốn cúi đầu xuống sát gần cổ cô để cẩn thận tìm hiểu hương vị của hoa hồng.

Hạ Kiêu nhớ lại mùi hương khi anh vừa bước vào nhà bếp ban nãy, lúc ấy hương hoa hồng nóng bỏng cũng tràn ra khắp phòng, phả vào mặt anh.

Tâm trí không khỏi nghĩ đến Tô Thanh Thanh...

Nhớ lại tình cảm anh tắm cho Tô Thanh Thanh tối qua....

Một luồng nhiệt chạy lên chóp mũi, Hạ Kiêu vội vàng che mũi lại, vén chăn nhanh chóng rời đi.

Anh đến sân sau, dội nước lạnh.

Anh múa một bộ quyền, để cho gió lạnh thổi vào người một chút, khi Hạ Kiêu cảm thấy hơi mệt mới ngừng lại, sau đó dội nước lạnh một lần nữa.

Lúc này, anh mới vào phòng ngủ, nhưng vẫn chưa dám nằm xuống cạnh Tô Thanh Thanh.

Tô Thanh Thanh không biết từ lúc nào, đã trở mình đạp chăn ra.

Buổi tối, nhiệt độ trên núi có chút lạnh.

Tô Thanh Thanh đắp chăn rất kín kẽ nhưng có lẽ là ngủ không ngon.

Lúc này cô đã cảm thấy nóng đến mức đạp văng cả chăn, đôi chân trơn bóng thon dài chiếm cứ hơn phân nửa cái giường, nằm trên chăn bong.

Hơi thở của Hạ Kiêu bị nghẹn lại.

Anh không dám đυ.ng vào cô, chỉ có thể cách một miếng chăn, miễn cưỡng xích người qua một chút để chừa lại một khoảng trống, lúc này anh mới nằm xuống.

Có lẽ Tô Thanh Thanh đã cảm nhận được sự mát mẻ từ nguồn nhiệt kế bên, dù đã đá chăn ra nhưng cô vẫn cố gắng sờ soạng sang bên cạnh.

Khi cô tìm được Hạ Kiêu mát lạnh, dường như Tô Thanh Thanh rất hài lòng, trong nháy mắt nằm úp sát vào anh, mặt thì dán vào ngực, cánh tay cũng vắt ngang qua người Hạ Kiêu.

Hạ Kiêu giằng co đến nửa đêm, cảm thấy hôm nay còn mệt mỏi hơn đêm trước.

Đến tận khuya, anh mới miễn cưỡng ngủ.

Sáng sớm hôm sau, loa lớn phát tin.

"Chúng tôi đã thống nhất về việc kéo dây điện từ cột điện phía tay của đội sản xuất đến đầu cầu đông viện thanh niên trí thức, nhà nào nằm trên đường đi của dây điện có thể kéo điện từ ven đường vào nhà mình, không cần phải chia phí kéo dây."

"Ai muốn kéo điện có thể đến đội sản xuất để đăng kí."

Tô Thanh Thanh vẫn còn mê mang ngủ, nghe qua âm thanh phát ra từ lo lớn liền muốn vùi đầu cố gắng ngủ thêm một lúc.

Tuy nhiên sau khi nghe qua nội dung thông báo, cô chợt ngẩng đầu lên, đột ngột tỉnh ngủ, vẻ mặt bất ngờ.

"Chúng ta sắp có điện rồi à?"

Cột điện của đội sản xuất sẽ được nối đến viện thanh niên trí thức... nhà của họ không phải cũng nằm trong phạm vi này hay sao?

Nhìn Tô Thanh Thanh vui vẻ, Hạ Kiêu cảm thấy mấy mươi đồng mình tiêu hôm qua rất có giá trị.

Cô vì kinh ngạc mà đôi mắt từ tròn xoe trong nháy mắt trở nên sáng rỡ.

Hạ Kiêu không khỏi mỉm cười.

Tô Thanh Thanh không kìm lòng được cảm khái.

"Viện thanh niên trí thức, cuối cùng đã làm được một việc tốt."

Việc kéo điện từ chỗ của đội sản xuất đến viện thanh niên, chắc hẳn cũng là vì đám thanh niên trí thức kia muốn đọc sách và buổi tối, vì thế họ đã tìm người bàn bạc.

Nụ cười của Hạ Kiêu chợt tắt ngấm.

Tô Thanh Thanh suy tính, sau khi có điện trong nhà rồi, cô có thể làm gì ?

Mua một máy hát?

Mua một chiếc Ti - vi?

Hay mua một máy thu thanh?

Tuy rằng hiện tại vẫn chưa có nhiều trạm phát sóng lắm, nhưng mà vẫn có thể dùng để giải trí!

Tô Thanh Thanh hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt của Hạ Kiêu đã đen như đáy nồi, mà mải mê suy nghĩ về những sự thay đổi mà điện mang lại.

Bàn tay cô đang chống trên "mặt giường" chợt sờ soạng một chút. Hừm.... cảm giác có gì đó không đúng lắm.

Vẻ mặt Tô Thanh Thanh chợt cứng đờ, cô cúi đầu nhìn xuống, vẻ mặt Hạ Kiêu vẫn thản nhiên.

Môi cô mím lại.

Cô nhấc tay ra, cánh tay phải gần như khựng lại, lơ lửng trên không.

Còn cô.... thì xâm chiếm gần hết cái giường.

Tay cô vừa rồi cũng không phải đang chống trên giường mà là chống trên ngực Hạ Kiêu.

Cả người cô hầu như nằm đè trên người anh, một chân cũng đang đeo trên người đối phương.

Tô Thanh Than lén lút nuốt nước bọt, sợ hãi đến mức gương mặt có chút trắng bệch...

Cô cẩn thận lùi về sau, thu lại móng vuốt của mình. Cô rất sợ bản thân không cẩn thận sẽ đυ.ng vào anh.

Tô Thanh Thanh cười cười, không biết nên nói gì.

"Anh tỉnh rồi à!"

Hạ Kiêu liếc nhìn cô, giả vờ không nhìn thấy gì, chậm rãi đứng lên.

Khác với đêm hôm trước, lúc này Hạ Kiêu mặc một chiếc quần đùi và áo may ô.

Tô Thanh Thanh không hiểu vì sao lại cảm thấy có hơi ... thất vọng, thu hồi ánh mắt. Cơ bắp cuồn cuộn của vị mãnh nam này, e rằng hôm nay cô không có phúc để ngắm rồi.

Tô Thanh Thanh vội vàng xốc lại tinh thần, ánh mắt sáng rực nhìn Hạ Kiêu.

"Chúng ta lắp vài bộ đèn điện được không?"

Khi cô nhìn anh bằng đôi mắt sáng như sao này , đừng nói là yêu cầu này, cho dù yêu cầu của cô có là ly dị thì Hạ Kiêu cũng làm theo bản năng, gật đầu đồng ý.

Hạ Kiêu nói.

"Được."

Không rõ là vì mới sáng sớm hay vì một lý do nào khác mà cổ họng của anh hôm nay có hơi khô khan, giọng nói phát ra cực kì gợi cảm.

Tô Thanh Thanh chợt trở nên vui vẻ hơn.

Dù sao cô cũng là người đến từ thế kỉ 21, sống tại một nơi không có ánh đèn điện như thế này, thật sự rất bất tiện.

Sáng sớm, tâm trạng cô rất tốt, Tô Thanh Thanh nhìn Hạ Kiêu, hạnh phúc nói:

"Chiều nay tôi nhồi ít bột mì, tôi làm bánh bao cho anh nhé?"

"Tô Vĩnh Anh bảo hôm nay sẽ chuyển thịt qua cho tôi. Nếu có thịt, chúng ta sẽ ăn bánh bao thịt, không có thịt thì chúng ta ăn bánh bao nhân đậu hủ chiên."