Chương 40

Hạ Kiêu không phản đối, tài nấu ăn của Tô Thanh Thanh rất tốt.

Anh hơi trầm ngâm, định đưa cho Tô Thanh Thanh một ít tiền và tem phiếu, không thể cứ để Tô Thanh Thanh xài tiền của mình như vậy hoài được.

Hạ Kiêu sờ soạng túi tiền, sực nhớ ra ngày hôm qua đã đưa toàn bộ tiền và tem phiếu cho đội trưởng đội sản xuất.

Vẻ mặt anh cứng đờ, vội vàng quay đầu xoay người định rời đi.

Tô Thanh Thanh nhanh chóng kêu anh lại, đưa cho anh bánh trứng cùng với một bát cháo ngô.

Hạ Kiêu ăn xong liền mang theo nông cụ đi ra ngoài.

Tô Thanh Thanh tiễn anh rời đi xong mới cảm thấy mới quan hệ giữa cô và anh có chút kì lạ.

Cô ấy thế này..... hơi giống với một bà nội trợ tiễn chồng mình đi làm.

Tô Thanh Thanh lắc đầu, chỉ tại cái giường 1m5 kia đã khiến cho bầu không khí giữa cô và Hạ Kiêu trở nên ngượng ngùng.

Cô nghiêng đầu nhìn thấy một số thanh niên trí bắt đầu rời đi.

Tô Thanh Thanh rất sợ gặp phải Bạch Thiển Thiển, sợ cô ta sẽ tóm lấy Tô Thanh Thanh không buông.

"Rầm" một cái, cô đóng sầm của lại, trước tiên cứ việc đọc tiếp cuốn sách còn dang dở đã, sau đó cô sẽ đi hỏi xem, chiều này đại đội sản xuất có xe bò đi lên thị trấn hay không.

Cô muốn mua ba bóng đèn lớn công suất 100 Watt, để mỗi căn phòng trong nhà trở nên sáng sủa hơn.

Ba ngày tân hôn của cô, có vẻ cũng sắp kết thúc rồi.

Vậy hai ngày nữa, cô sẽ phải đi làm rồi nhỉ?

Tô Thanh Thanh đột nhiên cảm thấy chán nản.

Cô ủ rũ ngồi giải đề, rồi đọc một ít sách chính trị bổ sung kiến thức ở môn cô không vững nhất.

Những môn khác thì không đến nỗi nào, nhưng cô chỉ sợ nếu mình không cẩn thận nói nhầm ở thời điểm này sẽ làm hỏng chuyện sau này.

Vừa đọc sách chưa được bao lâu, thì bên ngoài cửa có tiếng đập cửa "rầm, rầm".

Tô Thanh Thanh câm nín....

Bạch Thiển Thiển à, cô đúng là âm hồn bất tán mà!

Vì Tô Thanh Thanh sợ cô ta đến tìm mình, nên đã cố tình đóng cửa sân lại.

Nhưng loại phụ nữ này vẫn bám riết không buông.

"Thanh Thanh, Tô Thanh Thanh cô có nhà không?"

"Tô Thanh Thanh, tôi là Bạch Thiển Thiển."

Tô Thanh Thanh không mở cửa, dự tính ra ngoài mua sắm có vẻ sắp tiêu rồi.

"Mấy lời Lưu Liễu nói hôm qua có hơi quá đáng, nhưng không phải là ý của tôi, tôi xin lỗi."

"Tôi đích thân đến giải thích với cô."

Tô Thanh Thanh bước tới, mở của ra lạnh lùng nói.

"Lưu Liễu có biết mấy lời nói này của cô không?"

"Dù sao, cô ta cũng đã cố gắng là cái đuôi của cô như vậy, kết quả lại bị cô nhục mạ."

"Thành đồ vô giá trị không đáng một đồng."

Vẻ mặt Bạch Thiển Thiển cứng đờ, cô ta chớp mắt, sau đó liền cười, nói.

"Nếu đã làm sai, thì đương nhiên phải xin lỗi. Tôi tin rằng cô ấy không cố tình."

"Mong cô người lớn không chấp kẻ tiểu nhân, đừng tức giận."

Tô Thanh Thanh cảnh giác.

"Rốt cuộc cô muốn làm gì?"

Bạch Thiển Thiển nói.

"Tôi chỉ muốn xin lỗi cô, ngoài ra còn muốn hỏi ngày hôm qua đi thị trấn, có phải cô đã mua được sách khoa học tự nhiên mà mọi người không mua được không?"

Tô Thanh Thanh nhìn cô ta.

Bạch Thiển Thiển cười nhạt, nói.

"Tôi, tôi ở nông thôn đã nhiều năm rồi, không có cơ hội để học hành, thành tích chắc chắn không thể nào so được với cô, nhưng tôi vẫn muốn thử một lần, biết đâu có thể thi đậu."

"Cho nên người nhà ở thủ đô đã gửi đến cho tôi không ít tài liệu hơn nữa tôi thấy Mạnh Tân Dân rất có hứng thú với mấy đầu sách kia của cô. Hay là, cô đến chỗ chúng tôi cùng ôn luyện đi?"

Tô Thanh Thanh nói luôn.

"Không cần."

Bạch Thiển Thiển cau mày, thuyết phục.

"Thanh niên trí thức Mạnh đã trả tiển để nhờ người lắp đèn điện cho viện thanh niên trí thức. Buổi tối, cô học cùng chúng tôi không phải sẽ hiệu quả hơn sao?"

Tô Thanh Thanh hất càm.

"Không cần, Hạ Kiêu đã nói anh ấy sẽ lắp đèn điện cho tôi!"

Bạch Thiển Thiển tái mặt.

Hạ Kiêu đối xử với Tô Thanh Thanh tốt quá.

Tất cả chỉ vì nhà họ Tô sao?

Bạch Thiển Thiển lách qua Tô Thanh Thanh đi vào trong.

Trong nhà có rất nhiều đồ tốt, còn là những thứ mà trước giờ cô ta chưa từng thấy qua.

Bạch Thiển Thiển chợt nhớ đến một vấn đề.

Nhà của Hạ Kiêu vỏn vẹn chỉ có một cái giường.

Ngày hôm qua, cô ta vẫn chưa để ý đến điều này, hôm nay mới sực nhớ!

Biểu cảm trên mặt Bạch Thiển Thiển đông cứng.

Nam nữ cùng ngủ chung một cái giường thì làm gì còn đơn thuần được chứ hay nếu đơn thuần thì có thể đơn thuần được bao lâu?

Huống chi Hạ Kiêu còn là đàn ông.

Bạch Thiển Thiển vẫn nhớ rõ, kiếp trước Tô Thanh Thanh đã nói với cô ta, Tô Thanh Thanh và Hạ Kiêu ở với nhau một khoảng thời gian dài nhưng cả hai chỉ là vợ chồng giả.

Kiếp trước, Tô Thanh Thanh muốn giành cho Mạnh Tân Dân mọi điều tốt đẹp của mình, nên đương nhiên cô ấy không muốn "ngủ cùng" đối tượng kết hôn.

Lời tuyên bố "muốn để cho Mạnh Tân Dân nghe thấy họ làm chuyện "vợ chồng" của Tô Thanh Thanh chỉ là lời nói . Tuy Tô Thanh Thanh giận dỗi Mạnh Tân Dân, nhưng dù sao cô ấy vẫn muốn gả cho anh ta.

Mà hiện tại thì....

Nghĩ đến câu hỏi Tô Thanh Thanh và Hạ Kiêu có trải qua chuyện "chăn gối" hay chưa, Bạch Thiển Thiển bất chợt không chắc chắn lắm.

Kiếp này Tô Thanh Thanh không còn tình cảm với Mạnh Tân Dân nữa.

Nếu như cô ấy thực sự nhượng bộ thì những chuyện có thể xảy ra từ việc nam nữ cùng nằm chung một giường không hề ít.

Cô ta thừa biết đàn ông chỉ là loài động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới.

Trong thời đại này, nếu như Hạ Kiêu đã thật sự “ngủ” với Tô Thanh Thanh, thì anh ấy sẽ phải chịu trách nhiệm cả đời.

Nếu là như vậy thì cô ta sẽ không còn hi vọng nữa. Qua vài năm, khi Hạ Kiêu trở về thủ đô, liệu rằng Tô Thanh Thanh có còn muốn buông tay không?

Không đâu!

Cô ta mở miệng, gấp gáp nói:

"Nhóm người Mạnh Tân Dân còn dự định đi đến trạm phế liệu tìm một ít sách, cô không muốn đọc sao?"

Tô Thanh Thanh, kì thi đại học rất quan trọng, cô đừng vì giận dỗi mà chậm trễ tương lai của mình."

Cô chợt nghĩ đến, trạm phế liệu đó cũng là một nơi rất quan trọng.

Thật ra, đầu óc Mạnh Tân Dân cũng khá tốt đấy chứ!