Tô Thanh Thanh đi theo người này, quả nhiên đã đến một ngõ hẻm.
Sau khi vào được con hẻm nhỏ, cô thay một bộ trang phục không bắt mắt vào, lấy từ giỏ ra một chiếc mũ lưỡi trai đội lên.
Cô kéo sụp mũ xuống, che lại khuôn mặt của mình, sau đó mới thâm nhập vào chợ đen.
Nơi này có không ít người, có đứng, có ngồi xổm cạnh tường, ai ai cũng xách theo một cái giỏ.
Trên cái giỏ có trùm một tấm vải bố.
Người buôn bán ở nơi này đều có một tấm bảng quảng cáo, liếc mắt nhìn, có thể biết được người này là mua hay bán đồ gì.
Một người liếc nhìn Tô Thanh Thanh rồi nhìn sơ qua trang phục của cô và giỏ xách, sau đó mới thu hồi tầm mắt.
Tô Thanh Thanh không quan tâm đến, cô kéo nón xuống, lấy một cái bọc nhỏ trong giỏ xách ra làm đệm rồi ngồi xuống, chờ xem có người đến mua đồ hay không.
Lượng khách qua lại huyện Bình An tương đối nhiều.
Nếu như Mạnh Tân Dân đã tự nguyện xuống nông thôn, thì anh ta tuyệt đối sẽ không chọn một nơi hẻo lánh.
Huyện Bình An tổng cộng có hơn ba trăm ngàn người, trong đó có hơn phân nửa số dân sống ở thị trấn, mặc dù trong tương lai, diện tích của huyện thành không tăng lên bao nhiêu.
Người ra vào không ít, nhưng về cơ bản không lớn tiếng ồn ào, mọi người đều nhỏ giọng, ngã giá.
Tô Thanh Thanh vẫn luôn giữ im lặng không mở miệng chào hàng.
Chờ hơn nửa tiếng, cô mới thấy có một người đàn ông tay không đi vào.
Người đàn ông này nhìn xung quanh, liên tiếp hỏi thăm cái gì đó, nhưng đã hỏi qua một vòng vẫn không tìm được đồ mình muốn mua.
Anh ta có chút vội vàng, giọng cất lên hơi cao.
"Có lương thực tinh không?
Tô Thanh Thanh nhìn chiếc đồng hồ người này đang đeo, dưới chân anh ta là một đôi giày mới tính, cô hạ thấp giọng nói.
"Tôi có."
Ánh mắt người đàn ông bảnh bao mặc đồ tây trong chốc lát sáng lên, vội vàng đi tới.
"Tôi xem qua được chứ?"
Nghe nói thành phố có cung ứng lương thực, anh ta mới cầm sổ cung ứng đi mua.
Nhưng lương thực phụ và lương thực tinh, đều phải dựa vào mùa màng năm đó.
Trong nhà còn có trẻ nhỏ, người già, lương thực tinh mãi mà không đủ.
Tô Thanh Thanh còn chưa mở giỏ xách ra thì người đàn ông đã nhìn thấy chỗ bánh kê lạnh của cô trước.
Một mùi hương ngọt ngào bay đến bên mũi, anh ta hỏi.
"Đây là cái gì...."
Tô Thanh Thanh đưa qua.
"Anh nếm thử đi, tôi tự làm đó."
Người đàn ông thoải mái ăn, vừa cắn một miếng, mắt anh ta sáng lên.
"Chỗ này bao nhiêu tiền, tôi muốn mua hết."
Tô Thanh Thanh có hơi do dự.
Sử dụng nguyên liệu làm thành thành phẩm cũng chỉ mất hai, ba hào.
Táo đỏ không tốn tiền, hạt kê và gạo nếp không tốn quá một cân.
"Một đồng, có đủ hay không?"
Người đàn ông thấy Tô Thanh Thanh do dự, chủ động đưa giá.
Tô Thanh Thanh đưa túi giấy dầu cho anh ta.
Người đàn ông cẩn thận đặt túi giấy dầu vào trong lòng. Lúc này anh ta mới nhìn về phía Tô Thanh Thanh, nói.
"Vậy lương thực tinh ...."
Tô Thanh Thanh mở bao vải ra.
Người đàn ông thấy cô mở bao vải mới đưa mắt nhìn vào chỗ gạo tẻ trong túi, chợt thốt lên....
"Gạo ngon quá...."
Anh ta dường như có chút không tin vào mắt mình, sờ soạng chỗ gạo trong túi một chút, chỗ gao này đều là loại gạo tẻ hạng nhất.
Mùi gạo thơm phức.
Chắc chắn là gạo mới thu hoạch trong năm nay, hơn nữa loại gạo này khẳng định chính là hàng chất lượng cao được thu hoạch ở vùng hoang dã phía Bắc.
Thấy bên cạnh có thêm một cái túi nữa, người nọ chợt vội vàng hỏi.
"Chỗ này là gì?"
Tô Thanh Thanh mở túi vải ra, phơi bày bột mì 60 trắng như tuyết, trực tiếp khiến cho đôi mắt của người kia mở to.
Anh ta nhìn về bốn phía rồi vội vàng đặt túi vải xuống như sợ rằng những người khác cũng biết.
Người đàn ông nhìn Tô Thanh Thanh, giọng nói có chút gấp gáp.
"Cô muốn bao nhiêu tiền."
Người này rõ ràng không thiếu tiền, có một công việc đàng hoàng.
Điều này có nghĩa là, trong tay anh ta chắc chắn có tem phiếu.
Tô Thanh Thanh nói.
"Tôi muốn tem vải và tiền."
Người đàn ông không chút do dự gật đầu.
Anh ta hơi khựng lại.
"Bột mì của cô là loại đặc biệt phải không? Tôi không muốn lợi dụng cô, ngoại trừ tem phiếu, tôi sẽ trả thêm một cân năm hào."
"Gạo này, tôi cũng mua một cân năm hào, cô có bao nhiêu?"
Hiện tại, giá gạo và bột mì đang là một hào sáu, bảy cân, nhưng lương thực tinh ở chợ đen lại mắc hơn một ít.
Tô Thanh Thanh không chỉ đòi tiền mà còn đòi cả tem vải, anh ta đưa ra giá này không xem là thấp.
Không biết anh ta có dự định đem chỗ này đi tặng hay làm gì, nhưng rõ ràng là đang gấp rút muốn mua đồ tốt.
Người này sợ Tô Thanh Thanh không đồng ý, lại sợ những người khác cũng thấy được mà nâng giá, nên vội vàng lấy ra một cái sổ thực phẩm phụ, bên trong có kẹp rất nhiều tem phiếu, có tem vải, tem lương, tem vật dụng hàng ngày và cho công nghiệp.
Tô Thanh Thanh đoán chừng người này hẳn là một lãnh đạo nhỏ ở nơi nào đó.
Sau nghĩ một lúc, cô hỏi.
"Anh có bao nhiêu tem vải?"
Đối phương nhìn vào một chút.
"Năm tờ ba thước, vài tờ một thước, còn có tem vật dụng hàng ngày và tem đồ dùng công nghiệp, cô có cần không?"
Tô Thanh Thanh nói thẳng.
"Năm cân gạo, năm cân bột mì anh cầm lấy đi, chỉ cần trả chỗ vé vải này là được."
Cô cũng không muốn lấn áp người khác quá.
Người đàn ông vội vàng đưa vé vải và năm đồng tiền qua, rồi thấp giọng nói.
"Còn gì nữa không?"
Tô Thanh Thanh nhìn năm đồng tiền trong tay.
Cô không khỏi thở dài, hiện tại đúng là thực phẩm phụ không được coi trọng, hàng công nghiệp thì đắt.
Ngay cả giá cả cũng bất hợp lý đến nhường này.
Bỏ ra năm cân gạo và bột mì chỉ thu về được năm đồng tiền.
Một chiếc xe đạp Phượng Hoàng bây giờ cũng đã 180 đồng tiền, ngoài ra còn phải tốn bốn năm phiếu công nghiệp.
Dép mủ, giày Giải Phóng phải mất 3 đồng. Giày vải mất 1 đồng tiền thì mua được một đôi.
Chiếc đồng hồ đeo trên tay anh kia có bỏ ra 200 đồng cũng không mua được, nếu đổi ra thành gạo có thể mua được một nghìn cân.
Người nọ thấy cô không nói gì, cuống cuồng nói.
"Cô cô bao nhiêu, tôi lấy hết, tạm thời tôi không có tem vải. Nhưng trong tay tôi vẫn còn nhiều loại vé khác, cô chờ tôi một chút, tôi sẽ đổi một ít tem vải."