Chương 18

Bạch Thiển Thiển vừa tính gọi cô lại thì bị ngó lơ, biểu tình trên gương mặt cô ta nhanh chóng trở nên vặn vẹo.

Một thanh niên trí thức đi lên chỗ Bạch Thiển Thiển, vội vàng nói.

"Thiển Thiển, cô vẫn còn qua lại với Tô Thanh Thanh sao?"

Vài người bên cạnh nhìn vào đôi giày da Tô Thanh Thanh đang mang, không kìm lòng được lẩm bẩm.

"Cô ấy còn coi mình là thiên kim tiểu thư trong thành phố hay sao."

Một nữ thanh niên trí thức khác cũng nói vào.

"Cũng không thèm nhìn lại xem nhà cô ta thuộc thành phần gì, chiếm dụng của cô đến 15 năm sống sung sướиɠ, hôm nay cô ta còn giả vờ lạnh lùng, cô độc như vậy, còn cô tình ngó lơ cô."

"Đúng vậy."

"Tôi nói này, tính cô còn tốt đó. Nếu là tôi, tôi sẽ mắng cô ta một trận."

Bạch Thiển Thiển vờ tỏ ra bất đắc dĩ.

"Dù sao cô ấy cũng là con gái được ba mẹ tôi nuôi lớn, chúng tôi cũng có thể được coi là chị em...."

Lời nói của cô ta lại nhận được một tràng khan ngợi từ mọi người.

Bạch Thiển Thiển lúc này không còn giống với trước kia. Người ta đã trở thành dân thủ đô, là con gái của lãnh đạo lớn, bất cứ thứ gì chảy ra tử kẽ tay cô ấy, cũng đủ để cho bọn họ dùng.

Tô Thanh Thanh mặc kệ bọn họ, cô nhấc chân đi đến xã cung ứng, xem quần áo, rồi mới liếc mắt nhìn tem vải trong tay, Tô Thanh Thanh chợt ỉu xìu.

Thời đại này có câu, người cao thì nghèo, người lùn thì giàu, một năm mặc chưa đây năm thước vải.

Nghẫm lại chiều cao của Hạ Kiêu, Tô Thanh Thanh cảm thấy anh ấy nghèo là đúng.

Hiện tại là thời đại của kinh tế kế hoạch, vải vóc được phân cho mỗi người đều cố định.

Mỗi người một năm chỉ có ba thước vải.

Nhưng ba thước vải này đối với Hạ Kiêu cao to, khỏe mạnh mà nói, có thấm vào đâu?

Chắc cũng chỉ đủ may hai cái qυầи ɭóŧ.

Nghĩ đến đây, Tô Thanh Thanh cũng thuận miệng hỏi.

"Có qυầи ɭóŧ không?"

Bà chị bán hàng phóng khoáng lấy ra một cái túi.

"Của nam hay nữ?"

"Cô muốn cỡ bao nhiêu?"

Tô Thanh Thanh: .....

Trong không gian của Tô Thanh Thanh có đầy đủ các mẫu quần áo vừa vặn, có thể mặc mấy năm mà chẳng xảy ra vấn đề gì.

Cô nhìn lại bảng hiệu "không được phép đánh khách hàng" bên cạnh. Tô Thanh Thanh không đủ can đảm nói mình không muốn mua nữa, sợ bị hiểu lầm cô cố tình muốn đùa giỡn người ta, cô đành nói.

"Quần của nam."

Chị gái nọ nghe thế, cười ha ha.

"Mua cho chồng mình à? Cô gái nhỏ này đúng là rất yêu chồng."

Cái chữ "chồng mình" này khiến cho lỗ tai Tô Thanh Thanh có chút ửng hồng, cô hắng giọng một cái, rồi mới gật.

"Tôi mua cho nam, năm cái đi."

Chị gái lại cười haha.

"Mới vừa kết hôn đúng không?Còn xấu hổ nữa này."

"Được rồi, tôi có quần đùi nam làm từ sợi tổng hợp, cô có muốn mua loại này cho chồng mình không?"

Chị gái vội đề cử nói.

Tô Thanh Thanh: .....

Vải được làm từ sợi tổng hợp rất bí, lại khó chịu.

Quan trọng hơn là, chất vải này khi dính nước lại trở nên trong suốt. Đến lúc đó, chẳng lẽ bảo Hạ Kiêu "khoe" ra cho cô xem sao?

Cô không sợ đau mắt hột, cô chỉ sợ Hạ Kiêu nghi ngờ cô cố tình nhục mạ anh, sau đó cô sẽ bị Hạ Kiêu đánh chết.

Tô Thanh Thanh vội nói.

"Làm bằng vải bông đi."

Bà chị có chút tiếc nuối.

Vải dệt bằng sợi tổng hợp này bán rất chạy, nhưng quần đùi lại bán không được ổn cho lắm.

Vất vả lắm mới mua được vải sợi tổng hợp với giá cao , vậy mà chỉ để may thành quần đùi để mặc ở bên trong, đây không phải là quá sang trọng rồi sao?

Cô ta vốn tưởng rằng cô gái này sẵn sàng mua năm chiếc quần đùi cho chồng mình vậy thì không tiếc tiền mua quần bằng vải tổng hợp. Ai ngờ, cô bé này quá thiển cận.

Cô ta xốc một xấp quần trong tay lên.

"Cỡ như thế nào? Cô ướm xem nó to cỡ nào?Cô mua loại quần này cho chồng, nếu kích cỡ không phù hợp, thì “thứ” bên trong quần sẽ bị bí, rất khó chịu."

Tô Thanh Thanh ngẩn người, ai nói người ở thời đại này hay ngượng ngùng chứ?

Nhìn cái qυầи ɭóŧ tứ giác này, Tô Thanh Thanh ngập ngừng một chút.

"Vậy, vậy lấy số lớn nhất đi."

Về phần cái bαo ©αo sυ cỡ 33 mm kia, Tô Thanh Thanh cho rằng không có khả năng!

Cô có kinh nghiệm cá nhân!

Chị gái nọ cười lớn tiếng.

"Đúng là rất có năng lực."

"Chi bằng cô nói cho tôi biết anh ta nặng bao nhiêu, cao bao nhiêu đi, không thì khi mua về sẽ không vừa."

Tô Thanh Thanh cũng không biết Hạ Kiêu nặng bao nhiêu.

"Chắc là...."

Nhớ lại vòng eo săn chắc mà hôm qua mình đã nhìn lén, cô tùy tiện giơ tay lên ước lượng một kích cỡ tương đối lớn.

"Cỡ này này!"

Hiện tại vào thời đại này, gần như không có người mập, nếu có thì cũng là phù nề do quá đói.

Kích cỡ lớn nhất cũng không to bao nhiêu.

Vét hết tất cả số tem vải trên người, lúc này cô mới đủ tem để mua năm cái qυầи ɭóŧ, năm thước vải hết bốn đồng.

Tô Thanh Thanh suy nghĩ không biết Hạ Kiêu muốn mặc nó ở đâu, cho dù là trang phục mới, cô vẫn cảm thấy xấu hổ khi chạm vào. Tô Thanh Thanh vội vàng nhét quần vào trong giỏ.

Lúc này cô mới đi xem vải vóc và quần áo bên ngoài cho Hạ Kiêu ở xã cung ứng.

Quần áo rất quê mùa, chúng loại vải vóc lại ít, mà giá cả thì...... đối với Tô Thanh Thanh phải nói là rất mắc!

Thật ra, tại thời điểm này, dùng loại vải vóc nào không quan trọng, quan trọng là phải có tem vải để trao đổi.

Vải bố, vải sợi tổng hợp tê - ri - len, loại này thì một tem vải có thể mua được hai thước.

Vải bố có đôi khi không cần tem vải cũng mua được.

Tuy nhiên, vẫn còn một loại vải khác không cần dùng tem vải để đổi là vải dệt lại.

Đây là loại vải bố rách vụn sau đó một lần nữa được dệt lại thành vải rồi may thành y phục, vải khá thô ráp lại rất dễ rách toạt nhất là khi được một người thô kệch với cơ thể cuồn cuộn cơ bắp như Hạ Kiêu mặc vào.

Tô Thanh Thanh không kìm lòng được tưởng tượng ra hình ảnh Hạ Kiêu mặc quần áo được dệt từ loại vải này.

Nghĩ đến khi anh hít đất, cơ bắp cuồn cuộn làm lớp vải dệt căng phồng, vỡ nát.

Tô Thanh Thanh vội lắc lăc đầu, không dám nghĩ nữa, quá sắc tình rồi....

Nhưng mà.... Tô Thanh Thanh nhìn quanh một vòng là biết được muốn đổi được đống quần áo này cần phải có tem vải, cô sờ sờ miệng túi.

Tô Thanh Thanh tiếc nuối thu tầm mắt lại, cô chê quần áo người ta quá quê mùa, người ta có khi lại chê cô quá nghèo...

Tô Thanh Thanh nghèo túng xách giỏ, đi chợ đen. Trước tiên cô cần phải bán lại một ít vật phẩm trong không gian.

Muốn tìm chợ đen nhưng không biết nó nằm ở đâu, cứ việc quan sát cổng của xã cung ứng

Nếu có người tay không đi ra khỏi chỗ này, cứ lén lút bám theo anh ta, nếu đi theo anh ta, sẽ tìm thấy được chợ đen.