Chương 20

Tô Thanh Thanh nói.

"Nếu anh có đủ khả năng mua thì đương nhiên là có."

Đối phương nghe thấy thấy, vội vàng nói.

"Có, có, tôi có. Cô muốn tem phiếu gì?

Mấy món tem phiếu này Tô Thanh Thanh không thiếu, chỗ tem vừa nãy đã đủ cho cô đổi lấy mấy bộ quần áo để lấy lòng Hạ Kiêu.

Anh ta sợ cô đổi ý, nói thêm.

"Khi nào giao dịch?

Tô Thanh Thanh nhìn mấy loại tem phiếu đủ màu trong tay người kia rồi gật đầu với anh ta.

"Anh chờ một chút."

Tô Thanh Thanh tách khỏi đám người, quay đầu rời đi, cô chui vào con hẻm nhỏ, đợi hơn mười phút, hai mươi phút, cô mới lại xuất hiện.

Lúc này, Tô Thanh Thanh mệt mỏi thở hồng hộc, khiêng theo năm mươi cân bột mì.

Cô cảm thấy có lẽ bản thân tự đánh giá cao chính mình, túi bột mì thế này suýt chút nữa làm cô mệt chết rồi.

Người đàn ông vô cùng vui vẻ, không nhiều lời, đưa luôn tem phiếu và tiền mặt. Mặc dù có hơi mắc, nhưng nếu không bỏ ra một số tiền lớn thì không thể nào có được chỗ bột mì đặc biệt này.

Cho dù là đem đi tặng hay làm gì cũng không mất mặt.

Anh ta có chút không thỏa mãn.

"Cô còn nữa không?"

"Nếu như cô có hàng thì không cần đến đây bán nữa, cứ đến kí túc xá xưởng sắt thép đưa cho tôi."

Anh ta nhanh chóng móc ra một cây bút máy, tỉ mỉ viết địa chỉ vào một tờ giấy.

"Ở chỗ này."

Tô Thanh Thanh nhận lấy, sau này lỡ như cô thiếu tiền thì đây cũng là một đối tượng giao dịch an toàn.

"Hàng hóa gì anh cũng lấy hết sao?"

Ánh mắt anh ta sáng lên.

"Còn hàng gì khác nữa sao? Nếu như là đồ tốt, cô cứ giao đến chỗ tôi. Nếu tôi không mua nổi thì vẫn còn đồng nghiệp, bạn bè của tôi."

"Cô yên tâm đi, chỗ chúng tôi chắc chắn không xảy ra vấn đều gì đâu."

Cũng đúng, giao đến tận nhà cho người ta, so với nơi này thì an toàn hơn nhiều.

Tô Thanh Thanh, tiễn người đàn ông đi, trong tay cô là hơn năm mươi đồng cùng một xấp tem phiếu. Người đàn ông vùa rồi đưa cho cô khá nhiều tem, từ tem công nghiệp, tem vật dụng hàng ngày, tem lương thực đến tem vải, loại nào cũng có.

Tô Thanh Thanh phát hiện không ít ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình, cô vội vàng thu dọn giỏ xách, xoay người rời đi.

Trong một thời gian ngắn mà bán được 50, 60 cân lương thực tinh, không phải là một chuyện khiến mọi người chú ý sao?

Cô cầm tiền và tem phiếu trong tay, dự tính trước tiên thay lại quần áo cũ.

Tô Thanh Thanh một lần nữa oai vệ, khí phách hiên ngang đi đến xã cung ứng.

Cô vừa có tiền lại có tem phiếu.

Tô Thanh Thanh tìm một nơi không có người, lấy từ trong không gian ra bộ quần áo mà cô đã mặc khi đi ra ngoài vào hôm nay, ngay cả cái giỏ xách cũng đổi thành cái giỏ cũ.

Tô Thanh Thanh cầm những thứ này, lần nữa trở về xã cung ứng, dự định mua sắm thỏa thích.

Nhưng mà.... chỉ vừa mới xem giầy, cô đã bị tổn thương, một đôi giày thôi đã phải mất 6 đồng, còn tốn cả vé.

Mười hai cân gạo....

Tô Thanh Thanh đắn đo một chút, sau đó vẫn quyết định mua hai đôi giày Giải Phóng 6 đồng, hai đôi giày vải 6 hào.

Để lấy lòng vị kim chủ tương lai này, Tô Thanh Thanh đã xem qua kích cỡ giầy của Hạ Kiêu, số 45. Cô kìm lòng không được thở dài, ngay cả việc mang giày, Hạ Kiêu cũng tốn nhiều vải hơn so với người khác.

Không phải cô tiếc rẻ gì mà là vì Hạ Kiêu đi làm mang giày da thì không tiện cho lắm.

Để tỏ ra mình không hề tiếc tiền, Tô Thanh Thanh còn mua thêm một cái thắt lưng mất hai đồng một hào.

Một cái quần 12 đồng, một cái quần đùi 3 đồng, tổng cộng xài hết 9 tem vải.

Áo thun lót tốn hai tem vải vải và 3 đồng, áo khoác ngoài tốn một tem vải và 2 đồng. Hai loại quần áo này đều làm từ vải bông.

Tô Thanh Thanh nhìn vào đống quần áo thầm nghĩ, chất lượng quần áo không được tốt lắm nhưng lại tốn mất của cô 3 tem vải và gần 6 đồng.

Cô nắm chặt tiền, có chút luyến tiếc khi trả tiền.

Chị gái nọ nhận ra Tô Thanh Thanh trều đùa nói.

"Cô gái này chắc là vừa mới cưới phải không. Mấy món này đều là cho chồng cô phải không? Cô đúng là yêu chồng, nhiều tiền như thế mà cũng có thể bỏ ra."

Cô còn có thể không bỏ ra được sao? Vừa bán lương thực xong thu được chút tiền này, mà giờ đã phải xài gần hết. Mất hết 27 đồng 7 hào cộng thêm toàn bộ số tem vải trong tay.

Là tiền mồ hôi nước mắt từ việc bán gạo và bột mì mới có đó chứ..... vậy mà đã phải tiêu hơn một nửa cho chỗ quần áo này.

Về phần tiền còn lại, Tô Thanh Thanh lướt nhìn một lượt khu chợ, kem đánh răng hơn 6 hào, xà phòng 5 hào... Nhang muỗi 4 hào, là loại nhang muỗi tạo ra rất nhiều khói sau khi được đốt.

Tô Thanh Thanh vội vàng thu hồi tầm mắt lại, cô có cảm giác nhờ vào không gian của mình mà cô đã tiết kiệm cả trăm triệu.

May là vào buổi tối trước khi cô xuyên không, công ty ta đã tổ chức họp thường niên, nhờ vậy mà Tô Thanh Thanh đã mua một lượng lớn vật phẩm phát thưởng, cất trữ đầy không gian.

Đối với cấp dưới và nhân viên, cô rất thiết thực, phần thưởng do cô tự xắp sếp đều là các vật dụng sử dụng hàng ngày.

Những món đồ này hiện tại cô rất dư dả.

Cô thậm chí còn suy tính, hay là mình đổi nghề buôn bán những món đồ này ở chợ đen.

Cô bỏ từng món đồ vào giỏ xách, cô đợi đến khi về đến nhà sẽ lại lấy ra xem.

Tô Thanh Thanh mang theo đồ đạc ra về, không dám tiếp tục nán lại xã cung ứng. Cô sợ bản thân mình sẽ không thể thừa nhận được bản thân mình rất nghèo mà òa khóc mất.

Cô vừa đi ra, bên kia đã có người kêu.

"Tân Dân, anh nhìn gì đấy?"

Mạnh Tân Dân thu hồi ánh mắt.

"Không có gì."

Anh ta có vẻ như đã thấy Tô Thanh Thanh, cô bây giờ với một Tô Thanh Thanh trong kí ức của anh ta có chút không giống nhau.

Tô Thanh Thanh dùng lý do như vậy để kết hôn với Hạ Kiêu, khiến anh ta có chút tức giận.

Đêm qua lại ồn ào khó chịu, Mạnh Tân Dân hoi không thoải mái, lại sợ cùng cô tiếp tục dây dưa.

Ngày hôm nay không thấy Tô Thanh Thanh đâu, anh ta có chút hiếu kỳ.

Bên cạnh có người la lên.

"Đi thôi, chúng ta tên cửa hàng sách, xem thử có tài liệu thi đại học gì không."

Giọng nói tỏ ra rất hưng phấn và kích động.

"Tân Dân, anh nói xem, tin đó đáng tin không?"

"Kỳ thi đại học sắp sửa được khôi phục rồi..... tất cả chúng ta đều phải cố gắng!"

Ánh mắt vài người họ toát ra sự hứng khởi, nhưng lại lo lắng nhìn về Mạnh Tân Dân.

Tin tức này là do Mạnh Tân Dân nhận điện thoại ở công xã báo lại.

Tin từ thủ đô đưa tới, chắc là cũng đáng tin nhỉ?

Mạnh Tân Dân nói.

"Có rất nhiều thanh niên trí thức bị kẹt lại ở nông thôn, thành phố thiếu một số lượng lớn nhân tài có chuyên môn. Khôi phục lại kỳ thi đại học là chuyện nên làm."

"Cải cách giáo dục đã được đề cập vào tháng trước nên đây không phải là một vấn đề lớn."