Ngày hôm qua , anh đã bị Tô Thanh Thanh làm cho xúc động, nên phạm sai lầm.
Tô Thanh Thanh nói không sai, chuyện ngày hôm qua quả thật là đôi bên tình nguyện.
Thậm chí anh còn phạm sai lầm. Anh biết rõ trong lòng Tô Thanh Thanh chỉ nhung nhớ mỗi Mạnh Tân Dân, biết rõ lúc đó cô chỉ muốn chọc giận Mạnh Tân Dân, nhưng anh lại hết lần này đến lần khác lại chủ động như vậy, còn làm ra nhiều chuyện không nên làm.
Hạ Kiêu hơi nhếch khóe môi, cả người tỏ ra vô cùng lạnh lùng.
Tô Thanh Thanh càng lúc càng không thể khống chế cảm xúc.
"Hôm nay từ xương sống đến thắt lưng, bất kì chỗ nào của tôi cũng đều rất khó chịu, đã vậy còn phải đứng ra nấu một bàn ăn như thế này, đồ của anh tôi cũng chưa bao giờ động vào.”
"Không phải chỉ là vì muốn lấy lòng anh một chút thôi sao, có cần khó khăn đến vậy không?"
Lòng Hạ Kiêu không tự chủ nhớ lại dáng vẻ xinh đẹp của Tô Thanh Thanh kêu rên ngày hôm qua.
Anh nhớ lại một ít vết đỏ trên làn da trắng như tuyết vào sáng sớm, những việc này đã đủ minh chứng cho việc anh làm vào hôm qua.
Anh không trả lời, môi mím chặt.
Thấy Hạ Kiêu như vậy, Tô Thanh Thanh có cảm giác mình có thêm rất nhiều tự tin, hỏi thẳng.
"Chuyện đó đều là do đôi bên tình nguyện, anh cũng chủ động lăn lộn với tôi thành ra như vậy, tôi làm cơm chờ anh trở về, anh định quay mặt bỏ đi à?"
Hạ Kiêu nhìn Tô Thanh Thanh bằng ánh mắt phức tạp, anh thực sự không biết rốt cuộc Tô Thanh Thanh muốn làm gì.
Anh biết Tô Thanh Thanh là cố ý muốn chọc giận Mạnh Tân Dân nên ép buộc anh kết hôn, anh cũng đã làm chuyện cô muốn, trở thành vợ chồng giả, trò đùa giỡn của Tô Thanh Thanh cũng đã hoàn thành, nên cô ấy muốn ly dị.
Xem như là anh nể mặt ba người lớn nhà họ Tô đi.
Dù cho Tô Thanh Thanh hết lần này đến lần khác chủ động, cố tình quyến rũ anh.
Chuyện đã lỡ xảy ra rồi, đều là do đôi bên tình nguyện. Tô Thanh Thanh biết rõ mình có người trong lòng, vẫn thuận nước đẩy thuyền làm ra chuyện đó.
Cho nên anh đã hạ quyết tâm muốn cùng Tô Thanh Thanh làm một cặp vợ chồng thật hạnh phúc.
Nhưng Tô Thanh Thanh mới sáng sớm đã trở mặt.
Cô phá vỡ mọi ảo tưởng của anh, không muốn thừa nhận chuyện đã xảy ra ngày hôm qua, còn mở miệng ra đòi "mua" anh.
Hiện tại, anh đã nói đồng ý ly hôn rồi, Tô Thanh Thanh còn cố tình tỏ ra tủi thân sao?
Anh nhìn Tô Thanh Thanh.
Cô đã đến đại đội sản xuất được một tháng, lại ở cạnh nhà anh. Vì cô là con gái nhà họ Tô, nên ít ra anh cũng để ý đến cô nhiều hơn một chút.
Cô kiêu căng, ngạo mạn, không biết lý lẽ, lười biếng, ích kỉ, ham hư vinh....
Nhưng từ hôm qua đến giờ, dường như cô đã trở thành một người mà anh chưa từng quen biết qua vậy.
Anh nhìn chằm chằm cô hồi lâu, ánh mắt nặng nề tràn đầy vẻ phức tạp, giọng nói cũng trầm hơn, giống như đang gằn giọng gọi lên từng chữ tên cô.
"Tô, Thanh, Thanh."
"Rốt cuộc cô muốn cái gì?"
Ông bà ngoại đều đã nói qua, Tô Thanh Thanh là một cô gái xấu tính.
Người thân càng nuông chiều cô ấy, cô sẽ càng buông thả, nuông chiều cô chỉ khiến cô hư hơn mà thôi.
Nhưng nếu anh trở nên nghiêm khắc, thì cô ấy sẽ sợ hãi….
Tô Thanh Thanh sau khi chất vất Hạ Kiêu, cũng trút được tức giận trong lòng, nhưng sau đó cô đã có chút hối hận.
Bị Hạ Kiêu nhìn chằm chằm, Tô Thanh Thanh cảm thấy hơi chột dạ.
Anh còn gọi đầy đủ họ tên của cô ra nữa, câu hỏi của anh càng khiến cho cô càng lúc càng lo lắng hơn mà thôi.
Giọng nói cũng bởi vì thế mà trở nên nhỏ hơn rất nhiều.
"Tôi.... vất vả nấu một bữa cơm như thế này, anh có thể ăn cơm trước rồi chúng ta nói chuyện được không?"
Cô cẩn thận dò xét sắc mặt Hạ Kiêu, thấy Hạ Kiêu không trả lời mà chỉ chằm chằm nhìn cô, giọng nói của Tô Thanh Thanh nhỏ thêm một chút.
"Cơm canh cũng nguội lạnh rồi."
"Tôi đau lưng nhưng phải nấu nướng cho đến trưa...."
Hạ Kiêu không sợ Tô Thanh Thanh phát giận, không sợ cô gây rối như trước, cũng không sợ cô khóc lóc la làng, không biết xấu hổ....
Nhưng khi Tô Thanh Thanh nói cô đau lưng.
Nói cô tự mình làm cơm chờ anh trở về.
Cổ họng của Hạ Kiêu như bị nghẹn lại, không nói được gì.
Sự khó chịu của Tô thanh Thanh là do anh gây ra.
Cô cũng là người đầu tiên vì anh mà chủ động nấu cơm, còn ở "nhà" chờ anh về.
Anh bình tĩnh nhìn Tô Thanh Thanh, anh đi lại chiếc bàn vuông sạch sẽ, kéo ghế ra, ngồi xuống, cầm đũa lên.
Anh nhìn Tô Thanh Thanh cũng ngồi xuống đối diện, bắt chước anh cầm đũa.
Lúc này anh mới vươn tay nâng chiếc bát lên, hup một hớp canh. Anh muốn nuốt trôi cảm giác nghẹn ngào nơi cổ họng xuống.
Kết quả khi nước canh vừa vào trong khoang miệng, một mùi hương thơm ngon đã tràn đầy.
Mùi vị canh xương khá nồng, nhưng không ngấy chút nào, canh xương dường như còn có chút vị ngọt nhẹ nhàng mà sảng khoái,
Chưa từng ăn qua món ngon nào nhưng lại có thể húp được một hớp canh ngon như thế khiến anh rất bất ngờ.
Anh vô thức dùng đũa gắp một chút cái, phát hiện trong canh còn có mảnh măng nhỏ, có cả nấm trông như đóa hoa và vài lát thịt.
Anh không nghĩ nhiều mà gắp đồ ăn bỏ vào miệng.
Nấm trơn mềm, có mùi vị thơm ngọt.
Mảnh măng nhỏ thì tươi mới, giòn giòn.
Những lát thịt sau khi hầm hoàn toàn không hề bị nhão, thịt nạc còn lẫn chút gân mang theo độ dai vừa phải. Chắc hẳn sau khi canh sôi, cô ấy đã lóc thịt ra khỏi xương rồi bỏ vào.
Trước khi món súp được bưng lên bàn, canh lại được khuấy thêm một lần nữa.
Chén canh như thế này, không phải tiệm cơm quốc dân nào cũng có đủ khả năng nấu, thậm chí ngay cả tiệm cơm ở tỉnh thành cũng chưa chắc có đủ tay nghề để làm ra.
Nhưng nếu là do đầu bếp bậc thầy trong quân đội nấu thì chắc cũng tầm mức độ này.
Nước canh ở đó dùng bao nhiêu nguyên liệu, còn Tô Thanh Thanh lại mất bao nhiêu thời gian, dùng bao nhiêu nguyên liệu để nấu ra?
Anh lặng lẽ liếc mắt nhìn Tô Thanh Thanh, người này có phải là Tô Thanh Thanh anh biết không?
Hạ Kiêu cầm một miếng bánh ngô lên, cắn một cái.
Bánh ngô vàng óng ánh thoạt nhìn được làm từ bột bắp, nhưng thật ra bột bắp tối đa chỉ chiếm hai phần.
Còn lại là bột mì, tệ nhất cũng phải là loại 72.
Mùi hành nhàn nhạt hòa lẫn cùng mùi mỡ khơi gợi hứng thú của người ăn, nhưng lại không thể nào lấn áp được hương vị của bột mì.
Khi anh cắn một cái, cảm nhận bánh có độ mềm dẻo, dai dai, chắc là Tô Thanh Thanh còn dùng qua không ít trứng gà.
Hạ Kiêu cảm thấy có lẽ bản thân đã quá xem thường Tô Thanh Thanh ở phương diện này, mười mấy trứng vịt hoang của anh e rằng còn không đổi lại được chồng bánh ngô.
Món rau dại trộn thì hoàn toàn không cảm nhận được vị đắng của nó, mà trái lại nó còn phảng phất một mùi hương độc đáo của vùng quê dân dã, còn có cảm giác giòn rụm vô cùng ngon.
Bánh lạnh có vẻ như được làm lạnh bằng nước, khi ăn còn có cảm giác lành lạnh, mềm mềm, khoang miệng ngập tràn mùi táo và vị ngọt.
Loại bánh này chắc hẳn được làm từ bằng mức táo cùng với một số nguyên liệu khác như hạt kê, gạo nếp. Bánh vừa mềm lại mịn ăn hoài không chán chút nào.