Chương 13

Nếu như có người đàn ông thế này, bao nhiêu tiền..... cô đều muốn bao trọn.

Nhưng hiện tại cô không có đủ can đảm, nhìn còn không dám nhìn thẳng mà.

Tô Thanh Thanh len lén nhìn bờ vai tam giác ngược của Hạ Kiêu hai lần rồi mới lưu luyến đi vào nhà bếp, bưng đồ ăn còn lại lên.

Cảm nhận được ánh mắt của Tô Thanh Thanh dời đi, lưng của Hạ Kiêu mới không còn căng cứng nữa.

Ánh mắt vừa rồi của Tô Thanh Thanh quá nóng rực khiến cho nhị thở của anh có chút không ổn định....

Đêm qua, khi Tô Thanh Thanh nhìn anh chính là dùng loại ánh mắt này.....

Anh vắt khô drap trải giường và chăn mền, nán ở sân sau một lúc rồi mới quay đầu đi vào nhà chính.

Tô Thanh Thanh đã ngồi đối diện, chống cằm nhưng chưa động đũa, có vẻ như đang chờ anh.

Sau khi nhìn thấy anh, cô tươi cười xán lạn.

"Ăn cơm đi!"

Nụ cười này rõ ràng quá cuốn hút, đầu ngón tay Hạ Kiêu không kìm được khẽ động đậy.

Anh cưỡng ép bản thân thu hồi tầm mắt lại, rũ mắt xuống, nhìn vào món ăn được bày biện trên bàn.

Có hai cái bát canh trắng như sữa, trên chén canh có rắc một ít hành xanh biếc, một mùi thơm nức mũi theo hơi nóng bốc lên.

Bên cạnh có một chồng bánh ngô thoạt nhìn có vẻ vừa xốp vừa mềm mại. Một chồng bánh tầm mười mấy cái dường như được cho thêm chút dầu và hành xắc nhuyễn, mùi hành thoang thoảng hòa quyện cùng hương lúa mì.

Một dĩa lớn rau dại trộn được đặt kế bên, ở bên trên có rưới dầu ớt nóng toát ra hương vị đặc biệt.

Ngoài ra còn một dĩa bánh ngọt ba màu, gồm vàng trắng hồng, vừa xinh xắn lại trang nhã, anh có thể ngửi thấy được hương táo đang tỏa ra.

Hiện tại, khi đại đội sản xuất nấu ăn, thông thường họ chỉ lấy ra một ít mỡ bằng đầu đũa hoặc dùng da heo chà qua đáy nồi nhưng Tô Thanh Thanh nấu bữa cơm này, ít nhất cũng phải dùng một lạng dầu.

Ngay cả đầu bếp tại nhà ăn của quân đội cũng hiếm khi dùng nhiều dầu như vậy.

Hạ Kiêu: .....

Hạ Kiêu cảm thấy dù cố gắng thế nào, e rằng anh cũng nuôi không nổi Tô Thanh Thanh.

Mười mấy cái trứng vịt hoang anh mang về, còn không bằng một góc nhỏ của bữa tiệc thịnh soạn ngày hôm nay.

Anh thực sự không đoán được Tô Thanh Thanh rốt cuộc muốn làm gì hay có yêu cầu gì.

Nghĩ đến Tô Thanh Thanh đang ngồi đối diện, e rằng cô ấy chỉ có một yêu câu.

Đó chính là ly hôn.

Tô Thanh Thanh đã hối hận, muốn dùng một bữa ăn thịnh soạn để bồi thường hậu ly hôn cho anh?

Để anh không ngăn cản cô tìm Mạnh Tân Dân sao?

Nghĩ đến điểm này, anh nhìn về phía Tô Thanh Thanh, ánh mắt lạnh dần.

"Hiện tại em muốn ly hôn sao? Đừng phí sức làm những thứ này nữa. Tôi không có vấn đề gì, lúc nào ly hôn cũng được, cũng sẽ không cố ý cản trở em."

Anh quay đầu định đi về phía nhà bếp phía sau.

Ly hôn gì chứ?

Tô Thanh Thanh tròn mắt.

Cô cố gắng sử dụng nguyên liệu nấu ăn thời đại này, làm mấy món ngon thế nào lại làm cho Hà Kiêu muốn ly hôn rồi?

Cô cúi đầu nhìn chỗ thức ăn trên bàn, không phải Hạ Kiêu chán ghét cô quá phung phí đấy chứ?

Đối với thức ăn ngon, Tô Thanh Thanh luôn có nguyên tắc.

Cô tuyệt đối không chó phép bản thân mình làm cho có lệ, cô đã cố gắng làm đơn giản nhất rồi! Nhưng mà cô vẫn quên mất, hiện tại Hạ Kiêu nghèo túng cỡ nào.

Nhìn thấy Hạ Kiêu đang đi nhanh về phía nhà sau, Tô Thanh Thanh vội vàng, tiến lên níu lấy góc áo của anh lại.

Áo thun lót mỏng manh của Hạ Kiêu bị cô kéo như vậy thì "xoẹt" một tiếng.

Cơ ngực, cơ bụng, đường mỹ nhân ngư xinh đẹp của anh đều bị phơi bày, ánh nhìn của Tô Thanh Thanh bị dính chặt vào những chỗ đó, cô không kìm lòng được men theo hai đường mỹ nhân ngư nhìn xuông rồi tiếc nuối vì phần ở dưới bị cạp quần che mất.

Tô Thanh Thanh lại lướt mắt lên trên, đường cong cơ thể xinh đẹp, làn da màu mật ong, vòng eo gợi cảm....

Mắt cô lướt qua hầu kết nhấp nhô của Hạ Kiêu, cho đến khi cô thấy được đôi mắt không biết đang ẩn chứa cảm xúc gì của thì lúc này cô mới lấy lại tinh thần, biết được mình đang có ý nghĩ không đứng đắn với ai.

Tô Thanh Thanh ngượng ngùng sực tỉnh, cô nhìn sang nơi khác, sợ ánh mắt của mình lại dán chặt lên người Hạ Kiêu.

Cố gắng bỏ qua sự xấu hổ này, cô đề cập lại chủ đề định nói trước đó.

"Tôi không có xài đồ của anh...."

Khóe môi của Hạ Kiêu mím chặt, anh không có nhiều đồ tốt để cho Tô Thanh Thanh như vậy.

Cô nhìn thấy anh mím môi, cảm giác được tình hình ngày càng không ổn.

Hình như Hạ Kiêu lại tức giận rồi!

Người ta thường nói lòng dạ của phụ nữ như mò kim đáy bể, nhưng rõ ràng là lòng dạ của Hạ Kiêu, mới là mò kim đáy bể nha!

Rốt cuộc Hạ Kiêu chán ghét cô vì cô là một người phụ nữ phung phí hay anh cảm thấy tổn thương lòng tự trọng sau khi "ăn" cô?

Tô Thanh Thanh bắt đầu tức giận theo.

Đã bao lâu rồi cô không cố ý xu nịnh một người như vậy?

"Hạ Kiêu, tôi có lòng nấu cho anh một bữa như thế này, anh có ăn hay không?"

Nghe thấy Tô Thanh Thanh nói, Hạ Kiêu thật sự có chút hơi bất ngờ, Tô Thanh Thanh làm cho anh sao?

Là bốn món ăn ăn khi nãy sao, bát canh xương có màu trắng sữa, vô cùng tinh khiết, tỏa ra mùi hương thơm phúc, bánh ngô xôm xốp mềm mềm , bánh nướng áp chảo hay rau dại trộn qua dầu nóng đều cần phải kiểm soát tốt độ lửa, riêng rau dại còn được chần qua nước nên lên màu rất đẹp.

Về phần bánh ngọt thoạt nhìn đơn giản, tuy nhiên việc hấp cách thủy có vẻ không dễ dàng gì.

Từ trước đến giờ, Hạ Kiêu chưa từng nghe qua Tô Thanh Thanh biết làm cơm.

Khi anh ta nghe được người bên viện thanh niên trí bàn luận còn cho rằng Tô Thanh Thanh đã nhờ ai đó làm hoặc đi đến công xã mua về.

Lúc này Tô Thanh Thanh thật sự tủi thân.

"Chuyện lúc trước là do tôi ép buộc anh. Nhưng mà hiện tại, chúng ta đã có hôn thú cũng xem như là vợ chồng hợp pháp rồi, dù cho tôi có làm gì anh đi nữa thì cũng là chuyện được nhà nước cho phép."

"Còn sự việc ngày hôm qua, là do anh tình tôi nguyện mà? Nếu anh thật sự không muốn, tôi có thể cưỡng ép anh được sao?"

Dù cho nguyên thân có xấu xa, dù cho cô mơ tưởng đến cơ thể của Hạ Kiêu, dù cho cô chủ động quyến rũ anh, chiếm tiện nghi của anh....

Nhưng, nhưng mà cô không cưỡng ép Hạ Kiêu phải không?

Suy cho cùng, cũng là do anh tình cô nguyện,

Hạ Kiêu có cần trưng ra cái vẻ mặt như thế này không?

Hạ Kiêu: ........

Hạ Kiêu nghe Tô Thanh Thanh nói qua những lời này, mí máy chợt giật lên vài cái.

Anh nhìn chằm chằm Tô Thanh Thanh, định mở miệng nhưng lại không thể nào phản bác được lời nói về chuyện ngày hôm qua của cô.