Chương 15

Hạ Kiêu không suy nghĩ nhiều nữa, chỉ nghiêm túc ăn cơm, thậm chí còn có vẻ hưởng thụ một bữa cơm như thế này.

Có lẽ trong hơn 20 năm sống trên đời này, đây là lần đầu tiên anh có "nhà", lại còn được ăn một bữa cơm ngon như vậy.

Anh ăn hết chồng bánh ngô, húp một bát canh lớn, ăn sạch chỗ rau dại trộn và bánh lạnh mà Tô Thanh Thanh không ăn hết.

Hạ Kiêu vô cùng nghiêm túc nói.

"Cảm ơn, tài nấu ăn của em rất tốt."

Sau đó, anh thấy được ánh mắt của Tô Thanh Thanh sáng lên trong chốc lát, cô hơi hếch cầm.

"Đương nhiên rồi."

Mắt anh không kìm chế được có chút nheo lại, Tô Thanh Thanh..... quả thật khác xa so với một Tô Thanh Thanh mà anh đã từng biết.

Cô như thế này tuy rằng vẫn kiêu căng, ngạo mạn như trước nhưng lại có chút rất đáng yêu, làm cho người khác không kìm lòng được yêu thích.

Nhưng mà, Tô Thanh Thanh không phải là người phụ nữ của anh.

Sớm muộn gì, anh và cô ấy cũng sẽ ly hôn.

Hạ Kiêu buông đũa xuống, nhìn cô.

"Hiện tại, em có thể nói cho tôi biết rốt cuộc em muốn gì được không?"

Cái cằm hơi hếch lên của Tô Thanh Thanh trong nháy mắt cúi gằm.

Gương mặt của Hạ Kiêu rất anh tuấn nhưng nếu như kết hợp với vóc người cao to, rắn chắc, cùng đôi mắt lạnh lùng kia thì rất đáng sợ.

Tô Thanh Thanh xem xét sắc mặt của Hạ Kiêu, định mở miệng kiếm mấy lời nói dễ nghe, nhưng vẫn bị đôi mắt của anh dọa cho ũ rũ cả người chỉ đành thành thật nói.

"Chúng ta.... có thể tạm thời không ly hôn được không?"

Hạ Kiêu nghe cô nói như thế, hơi khựng lại một chút. Anh ngước mắt nhìn về phía Tô Thanh Thanh.

Cổ họng có chút dao động.

Không ly hôn sao?

Tô Thanh Thanh không còn thương nhớ Mạnh Tân Dân nữa?

Cô ấy muốn cùng anh chung sống sao ?

Đầu ngón tay đặt trên bàn hơi bấm xuống. Nếu là như vậy thì sau này mỗi ngày trở về anh đều có thể nhìn thấy Tô Thanh Thanh chờ mình.

Nghe cô nói một câu, anh về rồi à, ăn cơm đi.

Nghĩ đến hình ảnh đó, Hạ Kiêu rũ mí mắt xuống, trong lòng chợt có chút chờ mong.

Tô Thanh Thanh quả thật có hơi phung phí.

Để nuôi được Tô Thanh Thanh, có lẽ anh cần phải cố gắng làm việc nhiều hơn.

Nếu được, anh có thể mượn súng săn hoặc tự mình làm cung tên. Anh sẽ lên núi săn thú, như thế có lẽ Tô Thanh Thanh có thể no bụng.

Anh cũng có thể đến mỏ than bên kia, phụ sửa xe, lắp đặt một số máy móc.

Lúc trước anh lười làm những chuyện vi phạm pháp luật này. Nhưng mà Tô Thanh Thanh quá mỏng manh....

Nghĩ đến đây, Hạ Kiêu không kìm lòng được liếc mắt nhìn Tô Thanh Thanh, làn da của cô vừa trắng như men sứ lại nhẵn nhụi xinh đẹp.

Cô trông giống như công chúa hạt đậu trong truyện cổ tích vậy.

Chăn đệm trong nhà nếu muốn đổi thành vải bông e rằng sẽ tốn không ít tiền.

Nhưng nếu không đổi thì anh sợ rằng Tô Thanh Thanh sẽ bị chà xát đến mảng tím mảng hồng....

Nếu như anh dùng sức một chút....

Đôi mắt của Hạ Kiêu đột nhiên có chút tối lại, yết hầu dao động một chút.

"Không ly hôn sao?"

Tô Thanh Thanh bị Hạ Kiêu nhìn chằm chằm lại chất vấn như vậy, cô chợt căng thẳng, nghĩ đến lời nói tuyệt đối sẽ không bám lấy người ta lúc sáng sớm, cô càng trở nên chột dạ.

Ngẫm lại thì anh ấy là một chàng trai tốt, nhưng lại bị cô hại phải kết hôn hai lần.

Bây giờ cô còn muốn bám lấy người ta không buông.... Nếu như Tô Thanh Thanh là anh, cô cũng tức giận.

Nhưng mà hiện tại Tô Thanh Thanh không còn cách nào tốt hơn.

Thấy Hạ Kiêu vẫn im lặng không nói lời nào, Tô Thanh Thanh có cảm giác mình giống như phạm nhân chờ xét xử, lòng đầy thấp thỏm.

Dù ngẩng đầu hay cúi đầu đều phải chịu một đao, Tô Thanh Thanh thẳng thắn mở miệng lần nữa.

"Chúng ta tạm thời đừng ly hôn, được không?"

Hạ Kiêu lấy lại tinh thần, anh nhìn chằm chằm Tô Thanh Thanh, hỏi.

"Vì sao?"

Tô Thanh Thanh muốn tìm một cái lý do gì đó, nhưng nhìn Hạ Kiêu, cô chỉ có thể nhỏ giọng nói.

"Thủ đô báo tin, kì thi tốt nghiệp trung học rất nhanh sẽ được khôi phục."

Trong nháy mắt, Hạ Kiêu đã hiểu rõ.

Tô Thanh Thanh muốn tham gia thi đại học, muốn thông qua thi đại học một lần nữa trở lại thành phố.

Có lẽ cũng là vì Mạnh Tân Dân.

Sau khi tin tức khôi phục kì thi đại học được thông báo ra ngoài, người quan tâm nhất có lẽ là những người ở viện thanh niên trí thức.

Mạnh Tân Dân chắc chắn sẽ vì kì thi đại học này mà trở về thành phố.

Tô Thanh Thanh muốn quay về thành phố, là vì cô ấy muốn ở bên cạnh Mạnh Tân Dân, có lẽ cô ấy chưa bao giờ muốn nán lại ngôi làng tiểu nông này.

Cuộc hôn nhân của hai người họ vốn dĩ là vì muốn làm cho Mạnh Tân Dân tức giận. Chuyện tối qua chỉ là ngoái ý muốn.

Ly hôn với anh, trở về thủ đô mới là sự lựa chọn sau cùng của Tô Thanh Thanh.

Biểu cảm trên gương mặt Hạ Kiêu có chút đông cứng lại, ánh mắt lạnh dần, anh cười thầm trong lòng, không biết rốt cuộc anh đang mong chờ cái gì, không phải chuyện này anh đã sớm biết rồi sao.

Đối diện với một Hạ Kiêu đang dần dần trở thành một khối băng, ánh mắt của anh quả thật có thể dọa chết người khác.

Tô Thanh Thanh sắp khóc đến nơi, lần này vì sao Hạ Kiêu lại tức giận rồi? Là bởi vì cô bám víu không buông sao?

Bởi vì cô chỉ lo lắng về một chuyện tầm thường như kì thi đại học cỏn con này sao?

Có lẽ, Hạ Kiêu sợ cô sẽ thi không đậu, sống bám vào anh năm này qua năm khác, hết lần này đến lần khác ?

Cô vội vàng cam đoan.

"Tôi sẽ không bám riết lấy anh không buông đâu, chỉ là bối cảnh của tôi có vấn đề, năm nay tôi chắc chắn sẽ thi đậu, tối đa đầu năm sau, tôi sẽ trả lại sự độc thân cho anh."

"Anh yên tâm, sau khi tôi lên đại học sẽ nhanh chóng rời đi, sau này sẽ không gây thêm phiền phức gì cho anh nữa."

Hạ Kiêu nghe câu nói sau cùng không muốn liên quan đến anh của Tô Thanh Thanh, ánh mắt anh càng lúc càng tối lại.

Tô Thanh Thanh có hơi run rẩy, ra sức vùng vẫy.

"Hay là..... chúng ta trao đổi điều kiện đi, tôi nấu thức ăn ngon cho anh, bữa ăn cứ dựa theo tiêu chuẩn hôm nay, có được không? Anh xem, tay nghề của tôi rất tốt."

"Chỉ cần chờ tôi thi đại học xong, tôi sẽ đi....."

Hạ Kiêu nghe những lời Tô Thanh Thanh nói, những suy tính trước đó của anh từng chút một bị phá hủy, anh cảm thấy ý tưởng mua thêm đồ dùng trong nhà của mình vừa rồi thật buồn cười.

Tô Thanh Thanh cố gắng bao biện.

"Anh yên tam đi, chuyện ngày hôm qua chỉ là ngoài ý muốn, tôi tuyệt đối không...."

"Chuyện ngày hôm qua, tôi là đàn ông, đương nhiên tôi sẽ chịu trách nhiệm."

Ánh mắt của Hạ Kiêu càng lúc càng u ám, anh cắt luôn lời Tô Thanh Thanh đang nói, anh sợ rằng Tô Thanh Thanh rốt cuộc sẽ nói ra cô hối hận khi ngủ cùng với anh.

Hoặc tệ hơn là câu nói, chuyện đó chỉ là một trò chơi của người lớn.