Chương 6: Hoàn mỹ

Đối với cô việc học tập cũng không tính là khó, chỉ là có chút tốn thời gian, viết được một nửa thì người giao cơm cũng đến, cô vừa ăn vừa viết, đến 8 giờ tối thì cũng hoàn thành xong bài tập, dọn dẹp một chút liền đi tắm rửa.

Bởi vì thời gian còn tương đối sớm, cô tắm rửa cũng hơi tỉ mỉ, lấy quả bomb tắm mình thích nhất ném vào bồn tắm, màu xanh lam dần dần tản ra, cô mở một bài hát mình yêu thích rồi từ từ ngồi xuống buồng tắm.

Tay cô duỗi thẳng, dòng nước ấm áp từ trên cánh tay trắng nõn nà chảy xuống, chân cô thẳng tắp thon dài, hơi hơi gập lại, lộ ra một chút đầu gối, cô chơi con vịt con đồ chơi nhỏ, vui vẻ vô cùng.

Sau khi hoàn thành xong các bước chăm sóc da, cô mới mở máy tính, chuẩn bị chơi trò chơi mà Ngô Ca đề cử cho mình.

Đây là thể loại game Otome, câu chuyện trong game cũng xoay quanh nữ chính cùng với vài nhân vật nam, nói thật cô không hứng thú mới mấy thể loại này lắm, chỉ chơi đại khái, kể cả nam chính trong câu chuyện cô cũng không cảm thấy hứng thú, nhưng Ngô Ca nói cốt truyện rất thú vị, vì vậy khi cô nhàn rỗi nhàm chán, cũng chơi một chút.

Đan Yên Lam một tay chống cằm, một tay nắm con chuột, nhìn màn hình, không biết có xem lọt cái cốt truyện ở trước mặt không, nhưng dù sao ánh mắt của cô cũng rất chuyên chú nhìn chằm chằm máy tính.

Ba mẹ trở về tương đối trễ, thời điểm bọn họ về nhà còn phát hiện đèn trong phòng cô còn sáng, gõ gõ cửa hỏi: “Yên Lam, còn chưa ngủ sao?”

Cô lúc này mới lấy lại tinh thần, phát giác thời gian đã không còn sớm, sau khi tắt máy tính liền nhẹ nhàng đáp lại: “Con ngủ liền đây.”

“Được, chú ý nghỉ ngơi, thân thể quan trọng.”

“Con biết rồi.”

Sáng sớm hôm sau, khi đồng hồ báo thức mới vừa vang cô liền mở mắt, không nhanh không chậm mà tắt đồng hồ báo thức rồi mới xuống giường rửa mặt, sửa sang lại quần áo rồi xuống lầu, liền thấy mẹ bưng một ly sữa bò nóng ra cho cô.

“Uống đi, nhân lúc còn nóng.”

Trước mặt là bữa sáng cực kỳ phong phú, còn có salad thịt gà, bố ngồi bên cạnh uống cà phê, cầm iPad xem tin tức.

Đây là bữa sáng thường ngày của nhà bọn họ, tuy rằng bữa tối bữa trưa không thể ngồi ăn với nhau, nhưng sẽ cố gắng ăn sáng cùng nhau.

Tới thời gian đi học, cô ngồi ở huyền quan đổi giày, bố cầm áo khoác tây trang đi tới, “Bố đưa con đi.”

Đan Yên Lam ngẩn người, “Chở con đi học có làm bố trễ giờ không ạ?”

“Không sao.”

Cô liền nhoẻn miệng cười, “Dạ.”

Hôm nay đường đến trường không kẹt xe, cứ thế chạy thẳng đến trường học, không hiểu bố cô lấy từ đâu ra một hộp bánh kem dúi vào trong tay cô, “Cầm ăn, đừng nói cho mẹ biết.”

Đan Yên Lam có chút ngoài ý muốn mà nhìn chiếc bánh kem nhỏ ở trong tay, có chút buồn cười, “Nữa ạ.”

“Mua cho con, cái con nhóc này, còn trêu ghẹo bố.” Bố cô cười cười đuổi cô xuống xe, “Chạy nhanh đi, đừng đến muộn.”

Cô xuống xe, vẫy tay tạm biệt bố.

Cũng không phải mẹ cô không cho cô ăn bánh kem, chỉ là không vừa mắt bố cô cứ rảnh rỗi chút lại mua cho cô chút đồ ăn vặt không tốt cho sức khỏe này, khi còn nhỏ cô còn có lần đau bụng tiêu chảy vì ăn mấy thứ linh tinh này, nên mẹ cô cũng quản chặt vấn đề này hơn so với bình thường.

Trên đường đi bắt gặp được các bạn học sinh khác, ánh mắt bọn họ như có như không dừng ở trên người cô, cô chỉ có thể nhìn thẳng, đi một mạch vào lớp.

Buổi sáng cứ vậy mà trôi qua thật mau, cô cũng nhớ rõ cuộc hẹn với bọn Lisa, mới vừa nghĩ tới bọn họ, họ liền xuất hiện ở trước cửa lớp cô, đã vậy còn thêm một nhân vật mà cô không thể ngờ tới- Chung Việt, hắn còn cười cười chào hỏi cô.

“Đến lầu ba ăn?” Liễu Ôn nhìn di động, tùy ý hỏi.

“Đi thôi.”

Đan Yên Lam đi theo bọn họ, cứ vậy mà dưới ánh mắt dõi theo của mọi người lên lầu ba, đây là lần đầu tiên cô tới nơi này, căn tin tầng một quả không cùng đẳng cấp với nơi này, sức mạnh của tư bản chủ nghĩa vốn cũng rất lớn, nhưng không nghĩ tới trường học còn có thể làm tới mức này để chiều lòng mấy cậu ấm cô chiêu kia.

“Tới đây, cậu muốn ăn cái gì, bào ngư ở chỗ này cũng không tồi.” Chung Việt đem thực đơn đưa cho cô.

Cô chỉ có thể nói lời cảm ơn, yên lặng nhìn một hồi.

Những người khác có vẻ đã sớm quen với chỗ này, không cần xem thực đơn cũng có thể gọi món ăn, cô tùy ý nhìn lướt qua, khép thực đơn gọi thêm một phần món chính.

Trong lúc chờ cơm, cô cứ nghe bọn họ nói chuyện phiếm.

Trương Kỳ Nhã chống đầu, ngữ khí vừa có vẻ bực bội vừa bất đắc dĩ, “Mẹ mình muốn mình thử đi chụp tạp chí trước, nhưng mình muốn đi đóng phim, phải làm sao đây.”

“Thử một chút mà thôi, cũng không đến mức làm cậu chết.” Liêu Lisa uống nước trái cây, đầu ngón tay hơi chọc vào mặt bàn, “Bạn Ôn Ôn hình như cũng từng đi chụp tạp chí, cậu hỏi Ôn Ôn xem.”

“Cái bìa tạp chí kia, đưa tiền là có thể chụp, không có giá trị gì.” Liễu Ôn vẫn nhìn màn hình di động, “Tớ nghĩ cậu cứ nghe lời mẹ đi, đừng có mù quáng làm chuyện linh tinh.”

Trương Kỳ Nhã ngồi dậy, “Vấn đề là tớ không muốn chụp tạp chí cơ.”

“Cậu cứ nghe lời mẹ đi.” Liễu Ôn nâng ống hút, ngữ khí không kiên nhẫn, “Cậu cũng biết tính của bà ấy mà, dám phản kháng cậu cũng đừng nghĩ đến tiền tiêu vặt tháng sau.”

Nghe thế, cô nàng như nhụt chí ngã vào trên bàn.

Chung Việt nhịn không được cười ra tiếng, mở miệng: “Cái studio mẹ cậu muốn dẫn cậu đi hình như tớ có quen thì phải, tớ cũng quen với nhϊếp ảnh gia của họ, có gì giúp cậu hỏi một chút?”

“Thật á!” Trương Kỳ Nhã lại ngồi dậy, ngữ khí kích động, “Vậy thì tốt quá!”

Đan Yên Lam vẫn luôn lặng im, nghe câu chuyện của bọn họ, vậy mà còn xuất hiện thêm nhân vật mới, A Túc.

Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, chính là Tống Túc mà Ngô Ca từng nhắc đến?

Hắn tựa hồ không ở trường học, dựa theo lời của Ngô Ca, nếu hắn ở trường học, cũng không đến mức im hơi lặng tiếng như vậy.

“Yên Lam, bố mẹ cậu làm công việc gì vậy?”

Tiếng gọi làm cô bị tách ra khỏi mạch suy nghĩ của mình, cô nhìn về phía phát ra âm thanh, liền thấy Chung Việt nghiêng đầu cười nhìn cô.

Đan Yên Lam không biết từ khi nào mà hắn đã thân thiết với cô như vậy, còn thẳng thừng gọi tên cô, cô chỉ cười cười, “Chỉ là những người làm công bình thường thôi.”

“Người làm công bình thường sẽ lái hai chiếc siêu xe khác nhau?” Liêu Lisa đã không nói chuyện một lúc lâu lại thình lình chêm vào một câu, hai tay cô ta chống ở trên bàn, cười tủm tỉm nói, “Đừng khiêm tốn nữa, nhà chúng ta cũng không phải thiếu chút tiền này, không cần khiêm tốn như vậy.”

“Không lừa mấy cậu.” Đan Yên Lam cũng không tức giận, kiên nhẫn giải thích, “Chỉ là người làm công có mức lương khá ổn thôi.”

“Thế à, vậy bố mẹ cậu cụ thể là làm gì vậy?” Trương Kỳ Nhã chêm thêm một câu, “Để tớ nói trước đi, bố tớ là diễn viên, mẹ tớ là người mẫu, mọi người cũng biết họ đó, còn Liễu Ôn nè, bố mẹ đều là giáo sư, nhà Chung Việt cùng Lisa có mở công ty, Bắc Việt cùng Bá Mạn cậu biết đó, chính là nhà bọn họ.”

Đan Yên Lam mặt không đổi sắc, gật gật đầu, “Bố tớ là bác sĩ, mẹ tớ là luật sư.”

“Quả là gia đình có tố chất thư hương, giống nhà Ôn Ôn.” Trương Kỳ Nhã cười rộ lên.

Liễu Ôn Ôn trừng mắt liếc cô ta một cái, rồi lại tiếp tục nhìn điện thoại.

“Hai bạn học sinh lần trước sao lại không đến vậy?” Cô chủ động khơi mào đề tài.

“À, bọn họ hả.” Liêu Lisa chơi móng tay, “Bọn họ không lên nổi tầng ba đâu, chắc đang ăn trưa ở dưới lầu hai á.”

“Vì sao?” Đan Yên Lam tò mò hỏi, “Mọi người không phải đều là bạn bè sao?”

Mấy nữ sinh liếc nhau, sau đó cười ra tiếng.

Liễu Ôn đem tầm mắt chuyển lên mặt cô, cười, “Lầu ba là nơi tụ họp riêng tư của tụi mình, những người đó cũng không quá thân thiết với bọn này, đương nhiên sẽ không được lên đây.”

Ra là vậy, cô lại hỏi: “Nhưng tớ vừa chuyển tới không được mấy ngày, vì sao mọi người lại dẫn tớ lên đây?”

Vừa dứt lời, ánh mắt của Liễu Ôn cùng Trương Kỳ Nhã theo phản xạ có điều kiện mà nhìn về phía Liêu Lisa.

Chỉ thấy cô ta cười rộ lên, chỉnh sửa lại móng tay, trong thanh âm hàm chứa ý cười, “Bởi vì cậu, rất hoàn mỹ.”