Chương 5: Thiên sứ

“Này, câm à?”

Thanh âm đầy vẻ ỷ thế hϊếp người lại lần nữa vang lên, ngay sau đó là tiếng cọ xát của quần áo, tiếp sau đó là tiếng xô đẩy.

“Không…… Không cần…… Buông tha cho tớ đi mà……” Tiếng van xin yếu ớt của một bạn nữ vang lên.

“Vậy mày đến chỗ bọn tao làm gì, là mày muốn đến gặp bọn tao đúng không.”

Ánh mặt trời ban trưa cực kỳ bóng bức, Đan Yên Lam đứng ở cách đó không xa còn toát ra một lớp mồ hôi mỏng, cô lẳng lặng nghe bọn họ nói chuyện, sau khi thấy cô gái kia bị đánh thêm một cái tát, thân thể cô còn nhanh hơn mạch suy nghĩ ở trong đầu, đột nhiên đứng ở trước mặt bọn họ.

“Xin dừng tay.”

Cô nhìn chằm chằm cảnh tượng ở trước mặt, trước mắt cô là khung cảnh hai cô gái đẩy một bạn nữ khác nằm bệt xuống đất, một bên mặt của bạn kia sưng đỏ, tóc tai rối bù xù, mà hai người bắt nạt kia vẫn thản nhiên tự đắc cười trêu chọc, nhìn thấy Đan Yên Lam liền hơi sửng sốt.

“Mày là cái đứa mới chuyển trường tới à?” Một người nữ sinh nhìn Đan Yên Lam một cách dò xét, “Học sinh chuyển trường còn thích chõ mũi vào chuyện của người khác à?”

Cô cũng không để ý, mặt không cảm xúc, “Đây là trường học.”

Hai người họ liếc nhau, cười ha hả, “Tao biết, thì sao?”

Bọn họ đến gần, nhìn chăm chú vào mặt cô, không ngừng tấm tắc, “Lời đồn đãi cũng không khoa trương, xác thật rất đẹp, nhưng mà bạn học sinh chuyển trường này, mày nên học cách sinh tồn trong cái trường này đi?”

“Tớ không quan tâm tới cách sinh tồn gì đó, việc bạo lực học đường, cho dù là ở trong hay ngoài trường thì đều không đúng.” Cô nhàn nhạt mà nhìn bọn họ.

“Á à, được, thôi được rồi, mày mới tới đây bên tao cũng không chấp mày làm gì.” Cô ta hơi hơi mỉm cười, cùng đồng bọn rời đi, trước khi đi còn ghé vào tai cô khẽ nói: “Cô gái xinh đẹp, nhắc nhở bạn một câu, muốn yên ổn sống ở đây, thì chớ chọc vào người không nên dây vào.”

Đan Yên Lam không thèm để ý, tiến lên kéo bạn học đang ngã ngồi dưới đất, mang theo ngữ khí quan tâm dò hỏi: “Cậu có sao không?”

Cô bạn ấy gật gật đầu, mái tóc bù xù che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, cảm giác cực kỳ yếu đuối, nhưng vẫn luôn trầm mặc không nói một lời.

“Muốn đi phòng y tế khoong?” Cô thấy má cô bạn này bị đánh đến sưng đỏ, không khỏi hỏi thêm một câu.

Nhưng cô ấy vẫn lắc đầu, chỉ nói lại với cô một câu rồi vội vàng rời đi, “Cảm ơn cậu, tớ về lớp trước.”

Đan Yên Lam nhìn bóng dáng cô ta rời đi, tầm mắt chuyển hướng nhìn sang đôi tay của mình, phía trên dính một chút bùn đất, có thể là do dính từ trên người cô nữ sinh vừa nãy, cô vỗ vỗ tay, xoay người về phòng học.

Ngôi trường này là trường trọng điểm của thành phố này, cho dù nó có là trường tư lập hay công lập, thì điểm trúng tuyển của nó cũng vẫn cao như vậy, ai cũng không thể bỏ qua, nhưng chuyện bạo lực học đường cùng với thành tích thì cũng chẳng có liên quan đến nhau, chỉ cần là nơi có người, lại tụ tập lại với nhau, thì tình trạng bạo lực học đường cũng vẫn có thể diễn ra.

Cô có chút đau đầu mà nhíu nhíu mày, không muốn dây vào, cũng không muốn thấy mấy cảnh này.

Lúc trở lại phòng học, Ngô Ca và mấy người khác đã trở lại lớp, thấy cô bây giờ mới trở về, có chút nghi hoặc.

“Cậu lượn vài vòng ở trong trường đấy à.”

Trần Sảng Nhi cầm một lọ đồ uống đưa cho cô, “Trường học rất lớn, ít nhất cũng phải mất một hai tuần mới có thể làm quen với khuôn viên trường học.”

“Không có việc gì, có gì các cậu cứ dẫn theo tớ.” Đan Yên Lam cười cười.

Trường học cách nhà cô cũng không tính gần, nhưng cũng không tính là xa, trừ bỏ ngày đầu tiên là mẹ đưa cô tới trường học, thời gian còn lại đều là cô tự ngồi xe buýt đến trường.

Thời điểm tan học lại gặp đám người Lisa, tụm lại ở cổng trường không biết đang nói chuyện gì, những người muốn nhanh chóng ra khỏi trường đều chọn đường vòng để đi, sợ chọc phải nhóm người điên này.

Lần này có quá nhiều người, thoạt nhìn hình nhữ cũng có những sinh viên của trường khác, bọn họ đứng cạnh nhau có cảm giác cực kỳ thống nhất, phú nhị đại*, tinh nhị đại*, thậm chí quan nhị đại*, bởi vì quá mức không coi ai ra gì, tổng thể có cảm giác có chút lưu manh.

*phú nhị đại: con nhà giàu thế hệ thứ 2, *tinh nhị đại: con nhà minh tinh thế hệ thứ 2, *quan nhị đại: con nhà quan thế hệ thứ 2.

Đan Yên Lam vốn cũng tính toán đi theo bọn học sinh để đi đường vòng, kết quả không biết là tinh mắt nhìn thấy cô, đám đông nhìn cô chăm chú rồi lại hô to tên cô.

Không còn cách nào khác, cô bất đắc dĩ dừng bước chân, giương môi tươi cười nhìn về phía đám người kia.

“Về nhà à?” Liêu Lisa đi tới, kéo tay cô, cười nói, “Chúng tớ định đi KTV, cùng nhau đi đi.”

Cô cũng không có ý muốn ăn chơi, uyển chuyển cự tuyệt, “Hôm nay chỉ sợ không được, với cả bố mẹ tớ cũng không cho.”

“Ái chà, con gái ngoan của mẹ, còn phải xin phép bố mẹ cơ à.” Cô ta cười rộ lên, móng tay được sơn một cách hoàn mỹ, phía trên còn đính đá, thoạt nhìn sáng lấp lánh, đầu ngón bám vào bả vai của cô, giới thiệu cô với những người khác, “Đan Yên Lam, bạn mới, về sau mọi người đều chơi với nhau, nhớ chăm sóc cho cậu ấy nhiều một chút.”

Đôi mắt của những người khác ngay lập tức cùng nhìn về phía Đan Yên Lam, cô cũng hào phóng đón nhận những ánh mắt ấy, khẽ gật đầu, cười chào hỏi, “Chào các cậu.”

“Trường của chúng ta còn có người xinh đến như này sao?” Một bạn nam sinh trêu đùa, ánh mắt nhìn cô dừng lại một lúc, như bừng tỉnh, “À, bạn chuyển trường, rốt cuộc cũng được thấy mặt.”

Liêu Lisa lười biếng mà vẫy tay, “Chung Việt, đừng có bắt nạt Yên Lam của chúng ta.”

“Tớ làm sao mà nỡ cơ chứ.” Ngũ quan của Chung Việt tuấn lãng, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm vào cô, khóe miệng cong lên, lộ ra hàm răng trắng tinh, “Cùng đi với chúng tớ đi.”

Cái tên Chung Việt này Đan Yên Lam có chút ấn tượng, Ngô Ca nhắc tới vài lần, nói đó là dáng vẻ mà mọi cô gái thích, chiều cao cũng rất cao, phong cách phóng khoáng, cách nói chuyện cũng rất hài hước.

Lại phải lặp lại câu nói vừa nãy đến lần thứ hai, Đan Yên Lam vẫn kiên nhẫn trả lời: “Tớ không đi, mọi người cứ chơi vui vẻ đi.”

“Đừng mà, nói một tiếng với bố mẹ là được chứ gì.” Liêu Lisa kéo chặt tay cô, một gương mặt xinh đẹp đột nhiên dí sát vào mặt cô, “Chỉ là cùng bạn học xả stress sau giờ học căng thẳng, cậu đừng có cứng nhắc như vậy, cũng sẽ không xảy ra chuyện.”

Ngữ khí của cô ta rõ ràng đã có chút không vui, lôi kéo cô không cho rời đi, Đan Yên Lam nhìn thoáng qua cánh tay, vẫn giữ nụ cười ôn nhu cười nói: “Tớ vừa mới tới trường học, ba mẹ đều không yên tâm, trưa mai không phải đã hẹn trước cùng nhau ăn cơm rồi sao, vậy đến lúc đó gặp, được không?”

Cô bất động thanh sắc mà kéo tay Lisa xuống, hơi lùi ra sau một bước, nói lời tạm biệt với Lisa cùng với những người khác, “Tớ đi trước đây, lần sau lại gặp.”

Liêu Lisa không đáp lại, nhìn chằm chằm vào cô.

Trương Kỳ Nhã đứng ở một bên có vẻ đã hết kiên nhẫn, lôi kéo một bạn nữ khác thúc giục nói: “Đi, đi thôi!”

Nửa ngày, cô ta mới cùng họ rời đi.

Chung Việt đi tới bên cạnh Lisa, tựa lơ đãng thoáng nhìn cô, ngữ khí nghiền ngẫm, “Cô bé khóa dưới kia làm sao lại chọc cậu giận rồi?”

“Cô ấy cũng không có làm gì, làm sao có thể nói là chọc tớ được.” Ngữ khí Lisa bình đạm.

“Trên mặt cậu viết chữ gì tớ còn không biết sao?” Chung Việt cười nhạo, thân mình cao lớn đứng bên cạnh người cô ta, “Cái kiểu con gái ngoan ngoãn này vốn không phải là cái kiểu mà các cậu sẽ chú ý tới, sao lại thế này?”

Cô ta cũng không có trực tiếp đáp lại, mà lại vươn tay, “Cho tớ điếu thuốc.”

Hắn cầm một điếu thuốc đưa cho cô, giúp cô châm lửa.

“Cô ấy xinh đẹp.”

Một câu nói không đầu không đuôi, Chung Việt nhướng mày, “Ha?”

“Nhìn cô ấy rất thuần khiết, cả người đầy khí chất, thoạt nhìn giống như một thiên sứ.” Cô ta hơi hơi nghiêng đầu, cười nhìn người nam sinh, “Cũng không biết thiên sứ này, có thể tồn tại được ở trên trời trong bao lâu?”

Chung Việt a một tiếng, bất đắc dĩ mà nhún nhún vai, “Phục các suy nghĩ này của cậu.”

Thời điểm Đan Yên Lam về đến nhà bố mẹ vẫn chưa về, cô lấy di động, nhìn thấy tin nhắn mẹ bảo cô tự giải quyết bữa tối.

Công việc của ba mẹ rất bận, đa phần đều không ở nhà ăn cơm, nhưng đối với việc giáo dục cô lại rất để bụng, từ nhỏ đã bắt đầu cung cấp cho cô những thứ tốt nhất, đồ dùng của cô cũng là tốt nhất, cho nên cô cũng biết bố mẹ không cùng cô ăn cơm là để cô có một cuộc sống tốt hơn, cô cũng không có oán hận ai.

Gọi cơm hộp, bắt đầu làm bài tập về nhà.