Chương 2

Sau khi Dư Phong mở cửa liền chuồn mất.

Sợ đám người Đoạn Dã nhìn thấy, Dư Phong thậm chí không đợi được thang máy, chạy thang bộ như điên từ tầng chín đến dưới lầu , khi chạy đến khu dạy học khác thì cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Quay lại buổi phát sóng trực tiếp vừa rồi, trên màn hình chỉ còn lại Đoạn Dã, hắn mặc kệ chiếc lều đang căng phồng phía dưới rời khỏi văn phòng.

Về phần Đặng Văn, bảng thông báo trên sóng trực tiếp cho thấy hắn đã trở về ký túc xá.

Chương trình phát sóng trực tiếp đột ngột dừng lại và một vài thông báo hiện lên trên màn hình—

【Xin chào ~ Tôi biết bạn đang nghĩ gì, nhưng đừng lo, bạn có thể làm quen với tôi từ từ ...】

【Tôi là một game live-action, bạn có hài lòng với bản dùng thử vừa rồi không? Từ bây giờ, hãy đăng ký và trở thành người chơi chính thức của chúng tôi để mở khóa thêm nhiều cách chơi mới ~】

【Trò chơi mới bao gồm nhưng không giới hạn ở: xem tất cả các chương trình phát sóng trực tiếp, trở thành người ký hợp đồng của nền tảng và kiếm tiền hoa hồng ...】

【Khi bạn hoàn thành mỗi nhiệm vụ được chỉ định, bạn có thể nhận được tiền thưởng ~】

Sau tin nhắn, là một khóa đăng ký rõ ràng.

Dư Phong khóe miệng giật giật, sau trải nghiệm thú vị vừa rồi, cậu cảm thấy trò chơi trực tiếp này rất thú vị.

Hệ thống dường như không thể chờ đợi được nữa, lại sốt sắng muốn Dư Phong đăng ký sử dụng chính thức ngay lập tức, nên đã chuyển màn hình phát sóng trực tiếp trên người Đoạn Dã.

Đoạn Dã tìm được một gian nhà vệ sinh, vừa rồi du͙© vọиɠ của hắn không được thỏa mãn, cho nên hắn tự mình tìm một gian phòng bí mật giải quyết.

Bức ảnh chụp Đoạn Dã một tấm gương cận cảnh lớn, có thể nhìn thấy rõ ràng mạch máu trên đó, côn ŧᏂịŧ thô to đang đung đưa trong lòng bàn tay của Đoạn Dã, hai quả trứng buông thõng treo lơ lửng, từng quả nảy qua lại.

Dư Phong lại bất giác đỏ mặt.

【Đăng ký ngay hôm nay, lập tức gửi ngay hai gói quà cho người mới ~】

【Gói 1: Coi nam chủ tự sướиɠ. 】

【Gói 2:Trợ giúp nam chủ khẩu giao. 】

Dư Phong trợn to mắt, có chuyện tốt như vậy sao?

Nút đăng ký được nhấn dứt khoát và sau vài giây, hệ thống ngay lập tức nhắc—

【Xin chúc mừng! Trò chơi đã trở thành mục đích sử dụng chính thức và gói quà tân thủ sẽ có hiệu lực. Bạn có thể chọn xem tiếp hoặc xem rồi trực tiếp nhận gói quà thứ hai ~】

Gợi ý: Gói quà 2 đi kèm với phần thưởng là tiền mặt, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, bạn có thể nhận được 1000 $. 】

Nhiệm vụ được đề cập ở đây đó là liếʍ côn ŧᏂịŧ cho Đoạn Dã.

Dư Phong không biết trong mộng đã cho Đoạn Dã bao nhiêu lần, lần này không chỉ có thể cùng hắn làm thật, còn có thể nhận được 1.000 tệ tiền mặt?

Hệ thống luôn có thể nắm bắt chính xác những thay đổi tâm lý của Dư Phong. Thấy cậu do dự, nó sẽ nhắc nhở một lần nữa—

【Bạn vẫn có năm giây để quyết định, nếu không gói quà thứ hai sẽ được những người chơi khác yêu cầu ~】

Dư Phong đã nhìn thấy hậu quả của việc bỏ lỡ cơ hội lựa chọn, cậu liền nhấp vào nút【Nhận】.

【Xin chúc mừng! Bạn đã trở thành bá chủ chính thức của trò chơi! Nhiệm vụ đã bắt đầu, hãy hoàn thành nhiệm vụ trong vòng hai mươi bốn giờ: Dùng miệng hút ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Đoạn Dã. Số tiền nhận được sẽ là: 1000 $】

Dư Phong sửng sốt một hồi, cậu mới vừa nhận được gói quà tân thủ, làm sao trở thành bá chủ được?

Nhưng việc mô tả nhiệm vụ quá nhiều, khiến Dư Phong không có thời gian suy nghĩ, đã mờ mịt rồi.

【Vị trí của mục tiêu nhiệm vụ: Gian cuối cùng của nhà vệ sinh nam trên tầng ba của Giảng đường A. 】

【Số lượt xem trong phòng trực tiếp hiện tại: 0 lần, số người trực tuyến: 0】

Sau đó Dư Phong mới nhận ra rằng cậu đang được camera quan sát trực tiếp những người chơi sau màn hình, giống như vừa xem Đặng Văn và Đoạn Dã làm mọi việc trong văn phòng.

Trong lòng tràn đầy xấu hổ cực độ, Dư Phong nhìn nhìn, rõ ràng bên người không có camera, nhưng phòng phát sóng trực tiếp trên màn hình điện thoại di động quả thực là tình huống hiện tại của cậu.

Dư Phong nhìn thấy trên màn hình phát sóng trực tiếp có chút choáng váng, thở ra một hơi, cố gắng thả lỏng đầu óc.

Dù sao tất cả đều là trên mạng, trên thực tế không ai biết ai, có gì đáng xấu hổ! !

Dư Phong tự cổ vũ trong lòng, cố gắng làm cho khuôn mặt của mình trông tự nhiên hơn trong buổi phát sóng trực tiếp.

Nhiệm vụ phát sóng trực tiếp bắt đầu đếm ngược, Dư Phong cất điện thoại di động, ngừng chú ý đến tình hình trong phòng phát sóng trực tiếp của mình, bắt đầu đi về phía chỗ của Đoạn Dã.

Đây là nhà vệ sinh ở cuối hành lang, rất ít học sinh đến đây, khi Dư Phong đứng ngoài cửa buồng vệ sinh cơ hồ không nghe thấy động tĩnh gì bên trong.

Nếu không phải hệ thống truyền hình trực tiếp nhắc nhở, Đoạn Dã đang lái máy bay bằng tay trong gian đối diện với cậu một cánh cửa, còn tưởng rằng không có ai trong gian này.

Dư Phong nhẹ nhàng thở ra, cố gắng hết sức kiềm chế sự hưng phấn của mình, đặt tay lên tay nắm cửa của tiểu khu.

Xung quanh yên tĩnh dường như chỉ còn lại tiếng tim đập cùng tiếng hít thở của Dư Phong, nuốt nước bọt và nhìn chằm chằm vào cánh cửa màu xanh.

【Bá chủ đây là đang làm cái gì thế? Bạn muốn phát trực tiếp nhà trong nhà vệ sinh? 】

Dư Phong nhận thấy rằng một tiếng nổ như vậy đột nhiên xuất hiện trong phòng phát sóng trực tiếp của cậu , dữ liệu ở phía trên bên trái cho thấy—

【Số lượt xem trong phòng trực tiếp hiện tại: 1 lần, số người trực tuyến: 1】

Dư Phong cảm thấy hoảng sợ, ở trong nhà vệ sinh liếʍ côn ŧᏂịŧ cho nam nhân, lại bị một người xa lạ xem , có một loại cảm giác xấu hổ lên cả não bộ.

"Muốn nhìn thì cứ tiến vào nhìn, không cần phải đứng ngoài nhìn trộm."

Một giọng nam trầm và từ tính vang lên trong ngăn nhà vệ sinh, trái tim Dư Phong run lên, cậu nhanh chóng cất điện thoại vào trong túi.

Hóa ra ... Đoạn Dã đã phát hiện ra cậu đang đứng bên ngoài.

Dư Phong đang nghĩ cách đối phó với hắn như thế nào nhưng để ý thấy nắm cửa trong đang xoay chuyển, cậu ngẩng đầu nhìn thì thấy cửa đã được Đoạn Dã mở ra từ bên trong.

Đoạn Dã đứng dậy, côn ŧᏂịŧ thô to đối diện với Dư Phong, đường cơ của phần trên rắn chắc và dày, sợi tóc lớn xõa dọc bụng dưới, để lại một bóng đen xinh đẹp trên cơ bụng rõ ràng. .

Dư Phong nuốt nước bọt, chuyện này còn hấp dẫn hơn những gì cậu xem trên sóng trực tiếp vừa rồi, nghe nói nam nhân sởn cả tóc gáy rất có chức năng, nhìn dáng vẻ to lớn của Đoạn Dã , điều này càng được khẳng định.

*Mandy muốn nói : Dư Phong : Khoái khoái chảy nước miếng chảy nước miếng :>

Đoạn Dã bị cậu nhìn một cái côn ŧᏂịŧ càng sưng lên, trầm giọng nói: "Muốn ăn?"

Đầu óc Dư Phong bị hình ảnh trước mắt làm cho kinh ngạc, đầu óc trống rỗng, đứng sững sờ, tránh ánh mắt nóng bỏng của Đoạn Dã.

Cậu nghĩ về nó rất nhiều!

Dư Phong không biết đã nhìn thấy Đoạn Dã bao nhiêu lần, nhưng bây giờ Đoạn Dã đối với cậu mà nói lời này, khiến cậu cảm thấy có chút không chân thực, nhất thời không biết phải làm sao.

“Đến.” Đoạn Dã nói, kéo Dư Phong vào trong gian, khóa trái cửa.

"Tôi ..." Dư Phong khịt mũi, đứng gần người đàn ông mà cậu nhớ thương ngày đêm, thậm chí cảm thấy chức năng ngôn ngữ của mình sắp mất đi, "Tôi không có nhìn lén ... nhìn lén anh..."

Dư Phong hai má đỏ bừng, ánh mắt cũng không biết nên để ở đâu.

Đoạn Dã thân hình cao lớn, đường nét sáng sủa, ngạo nghễ giữa hai lông mày cực kỳ áp chế, Dư Phong bị tầm mắt làm cho mờ mịt, không dám bắt gặp ánh mắt của hắn.

Nhưng nếu nhìn vào nó, nó một lần nữa rất lớn.

Dư Phong đang tìm kiếm một chỗ đứng thích hợp cho mình, đột nhiên bị Đoạn Dã nâng cằm.

“Dư Phong, đúng không?” khóe miệng Đoạn Dã mang theo ý cười nhàn nhạt, ánh mắt trực tiếp rơi xuống khuôn mặt ửng hồng của Dư Phong.

Dư Phong gật đầu, đột nhiên căng thẳng: " Anh biết tôi?"

Đoạn Dã đặt bàn tay to của mình lên mông của Dư Phong, không nặng không nhẹ xoa bóp, hắn để Dư Phong sát vào trong ngực, nói nhỏ bên tai cậu :

"Em theo dõi tôi nhiều lần như vậy, em cho rằng tôi có biết không? Hửm?"

"Ưm ..." Dư Phong bị xoa bóp mông đến ngứa ngáy phát ra tiếng rêи ɾỉ, ngượng ngùng nhìn Đoạn Dã, "Tôi-tôi tưởng rằng anh không biết."

Dư Phong thường đến sân bóng xem Đoạn Dã chơi bóng rổ, sau đó đi theo hắn vào nhà tắm nhìn trộm hắn tắm.

Bằng cách này, Dư Phong thực sự trông giống như một tên biếи ŧɦái thường xuyên rình mò và nhìn trộm người khác.

“Không phải, lần này tôi thật sự không nhìn trộm anh …” Dư Phong giải thích, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh phát sóng trực tiếp Đoạn Dã đang tự sướиɠ, không khỏi dừng lại, “Tôi .. . "

“Làm sao vậy?” Đoạn Dã nhìn bộ dạng hoảng sợ của Dư Phong, lực tay tăng thêm một chút.

"Ư ... a ..." Dư Phong đặt hai tay lên l*иg ngực rắn chắc của Đoạn Dã, sự xa lạ từ thắt lưng giống như đang gãi đúng chỗ ngứa của cậu, khiến cậu càng muốn có thêm đυ.ng chạm.

"Tôi rất thích dáng người và khuôn mặt của em." Đoạn Dã đem côn ŧᏂịŧ chạm vào bụng nhỏ của Dư Phong, cười nói:

"Nếu như muốn làʍ t̠ìиɦ với tôi, em có thể trực tiếp đến gặp."

"Tôi chưa bao giờ ..." Dư Phong đột nhiên hơi sợ hãi bởi cái nóng rực từ bụng dưới của mình.

Nhiệm vụ phát sóng trực tiếp lần này của cậu là liếʍ cho Đoạn Dã bắn, nhưng Đoạn Dã dường như không có ý đó.

Đoạn Dã đem Dư Phong sang một hướng khác, trầm giọng nói: "Lần này tôi sẽ để em thử."

Dư Phong chưa kịp phản ứng thì Đoạn Dã đã đổi hướng, Đoạn Dã đem côn ŧᏂịŧ dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào giữa khe mông của Dư Phong rồi từ từ chậm rãi cọ xát.

"A ... đừng ..." Dư Phong giãy dụa né tránh côn ŧᏂịŧ.

Mặc dù cậu rất muốn nếm thử, nhưng chắc chắn không phải lần này.

Cậu phải hoàn thành các nhiệm vụ do trò chơi trực tiếp đặt ra và nhận được phần thưởng là 1000 $.

" Đoạn Dã ..." Dư Phong lợi dụng lúc ý thức còn chưa hoàn toàn rơi xuống, nhẹ giọng nói: "Anh có thể đừng ở đây..."

Đoạn Dã dừng lại nói: "Trên giường quả thực có thể dùng nhiều tư thế hơn."

Dư Phong xoay người, một tay nắm lấy Đoạn Dã, nói:

"Hôm khác làm được không? Tôi muốn chuẩn bị tốt, chúng ta hẹn nhau đi, được không?"

Đoạn Dã không biết nên cười hay nên khóc, hắn cũng chưa thấy có người cần chuẩn bị trước.

"Vậy thì hôm nay ..." Đoạn Dã đột nhiên cảm thấy người trước mắt thật thú vị*.

*Mandy : Thú vị trong truyền thuyết :>>

“Có thể dùng miệng được không?” Dư Phong chịu đựng vẻ xấu hổ trên mặt, thấp giọng ngắt lời Đoạn Dã.

Đoạn Dã cười: "Lại đây."