Chương 1

【Bạn sẽ gặp được người mình thích thầm sau sáu giây. 】

Một thông báo đẩy như vậy đột nhiên xuất hiện trên thanh thông báo của điện thoại di động, Dư Phong cho rằng đó là một applet rác được đẩy bởi tài khoản tiếp thị trên APP, liền đem điện thoại di động trở lại trong túi ở trạng thái tắt tiếng.

Thang máy vững vàng đi lên, Dư Phong nhìn bảng nhắc số tầng không ngừng thay đổi, lại nhớ tới tin tức vừa rồi lóe lên, trong lòng bắt đầu thầm đếm thời gian.

1, 2, 3 ...

Hơ hơ, hiện tại người cậu có tình ý đang ở trên sân bóng rổ huấn luyện người chơi mới, sao lại có thể ở trong thang máy được?

Nghĩ đến đây, Dư Phong ngừng đếm, sắp xếp tài liệu trong tay, yên lặng chờ thang máy lên tầng mười, giao những tài liệu này cho văn phòng giáo viên.

Ding Dong-

Có người vào thang máy ở tầng 5. Sau khi thang máy thuận lợi dừng lại, khung cửa chậm rãi được mở ra, trước mặt Dư Phong xuất hiện một bóng đen cao lớn.

Nhìn Đoạn Dã đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, một tia kinh ngạc thoáng qua đáy lòng Dư Phong.

Đoạn Dã là thành viên đội bóng rổ trường Dược, đẹp trai cường tráng, là mẫu bạn trai trong mơ của bao người.

Dư Phong có cảm tình với Đoạn Dã từ lâu, nhưng cậu chưa từng lộ ra manh mối, cũng không cố ý tiếp cận Đoạn Dã, thậm chí cậu cảm thấy Đoạn Dã không biết mình.

Dư Phong thở ra một hơi không chút lưu tình, nhanh chóng phân loại giấy tờ, cúi đầu nhìn văn kiện trong tay như không có chuyện gì xảy ra.

Sẽ không ngạc nhiên nếu đó chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ, nhưng cậu vừa nhận được một cảnh báo trên điện thoại của mình vài giây trước.

Ặc! Chẳng lẽ... Có người đang nhìn chính mình?

Dư Phong theo bản năng lấy điện thoại ra, thấy một thông báo nhắc nhở khác hiện lên——

【Cho bạn một cơ hội cuối cùng, làʍ t̠ìиɦ với anh ấy, bạn có đồng ý không? Tôi biết, bạn thực sự muốn ở bên anh ấy. 】

Dư Phong khẽ nhíu mày, tin nhắn đẩy này thực sự là có hai phương án.

【Có】

【không】

Hệ thống này ... dường như rất hiểu suy nghĩ của Dư Phong, Dư Phong đột nhiên cảm thấy hơi chột dạ, chỉ cần chọn [Có], thật sự có được người trước mắt?

Dư Phong cẩn thận liếc nhìn một hồi, phát hiện bên kia cũng đang nhìn xuống điện thoại, cậu do dự hai giây, cuối cùng quyết định chọn【 Không】.

Nếu đó là một trò đùa thì sao?

Dư Phong cảnh giác trong lòng nghĩ, nhưng lại bất giác liếc nhìn khu vực hơi phồng của Đoạn Dã, nghe nói Đoạn Dã chơi bời riêng tư, hàng to xài tốt, nam nữ đều ngoạm hết.

Điều gì sẽ xảy ra nếu ... nếu cậu thực sự có thể ở bên anh ấy?

Hệ thống nhanh chóng xuất hiện một thông báo khác—

【Hừ, hiện tại bạn đã bỏ qua cơ hội, hai phút nữa, hắn sẽ cùng người khác làʍ t̠ìиɦ, bạn chọn xem sao? 】

Lông mày Dư Phong càng nhíu chặt hơn, khi nhìn thấy câu này, cậu phải thừa nhận rằng trong lòng nhất thời cảm thấy mất mát.

Thang máy dừng ở tầng chín, Đoạn Dã đi ra khỏi thang máy, nhìn bảng hiệu trên tường, đi về phía văn phòng hội sinh.

Dư Phong không có tâm tình gửi tài liệu cho giáo viên nữa, đi theo Đoạn Dã vào thang máy, nhìn Đoạn Dã biến mất ở cuối hành lang, xoay người xoay người trong phòng làm việc.

Lúc trước khi Dư Phong ở trong thang máy, tình cờ nghe thấy các nhân viên bảo trì trong lớp tán gẫu, camera giám sát văn phòng của Hội sinh viên trường Dược hôm nay bị hỏng, một lát nữa không sửa được, vì vậy nó chỉ có thể được sửa chữa vào ngày mai.

Hệ thống giám sát trong văn phòng bị phá vỡ và khi ít người trong nhóm này, khả năng thực sự có thể xảy ra trong văn phòng ẩn ...

Nghĩ đến đây, Dư Phong vội vàng lấy điện thoại di động ra nói "Ừ".

Một đường dẫn đến phòng phát sóng trực tiếp đột nhiên hiện lên trên màn hình điện thoại di động, Dư Phong ngồi trên chiếc ghế cuối hành lang, trái tim điên cuồng, ngón tay run rẩy mở ra đường link.

Trên màn hình điện thoại di động hiện lên hình ảnh văn phòng hội sinh viên, Đoạn Dã khóa cửa lại, đi về phía người đã đợi sẵn trên sô pha.

Dư Phong trợn to hai mắt, hình ảnh trên màn hình quá rõ ràng, giống như đang xem đoạn phim quay bằng camera rõ ràng, Dư Phong còn chưa kịp suy nghĩ tại sao lại phát sóng trực tiếp như vậy, thì đã bị một người khác phát trực tiếp làm cho kinh ngạc.

Đó là bạn cùng phòng Đặng Văn, cũng là thành viên của đội bóng rổ, Dư Phong biết Đoạn Dã chỉ vì lúc đó đang xem Đặng Văn thi đấu, sau đó để ý đến Đoạn Dã.

Hai người dường như đang nói chuyện, nhưng màn hình ở chế độ im lặng. Dư Phong cố gắng bật âm lượng lên, nhưng được hệ thống nhắc nhở—

【Xin lỗi, bạn hiện là khách du lịch và tạm thời không thể bật chức năng radio. 】

Nhìn vào buổi phát sóng trực tiếp im lặng, Dư Phong nghĩ đến cảnh mình đang xem GV nước ngoài, mặc dù không biết các diễn viên trong màn hình đang nói gì, nhưng có thể đoán được hành động của họ.

Quả nhiên, Đoạn Dã ngả người về phía sau, chuyển chân dài lên người Đặng Văn.

Dư Phong nuốt nước bọt, vô thức đặt mình vào góc nhìn của Đặng Văn.

Đặng Văn đưa tay vuốt ve bộ phận đang sưng tấy lên của Đoạn Dã, tách hai chân dài ra, nghiêng người đến vị trí chống đỡ, ngẩng đầu nhìn Đoạn Dã cười xấu xa.

Đoạn Dã giật giật yết hầu, tim đập không ngừng mà nhìn từng động tác tiếp theo của Đặng Văn.

Dư Phong xem qua không ít GV, nhưng chưa bao giờ nhanh như lần này.

Đặng Văn cởϊ qυầи của Đoạn Dã, lộ ra bên trong là qυầи ɭóŧ màu đen, quần áo đã định hình sẵn trên vải, dùng mũi nhọn đâm vào.

Hệ thống hiểu rất rõ suy nghĩ của Dư Phong, cố ý kéo màn hình đến trước mặt Đoạn Dã, phóng đại vẻ mặt đầy du͙© vọиɠ của Đoạn Dã trong tầm nhìn của Dư Phong.

Đoạn Dã bị Đặng Văn liếʍ thật thoải mái, chỗ phình phía trước không ngừng nhô lên, thăm dò trong miệng của Đặng Văn. Con mịa nó!

Dư Phong đột nhiên sững sờ nhìn người mình thích cùng những người khác, tuy rằng cũng bị phản ứng thân thể của Đoạn Dã kích động, nhưng cảm giác trong lòng lại "ổn thế dell nào".

【Cho bạn một cơ hội để ngăn họ lại, bạn có chọn tiếp tục không? 】

Trên màn hình phát sóng trực tiếp hiện lên một thông báo như vậy, Dư Phong lần này không cần nghĩ ngợi, trực tiếp chọn phương án "Có".

Một tin nhắn khác đến: 【Chìa khóa của văn phòng nằm trong chậu nước trước mặt bạn. 】

Dư Phong nhấc lên thì thấy quả nhiên có một cái chậu trước ghế, nhìn kỹ thì thấy có một chiếc chìa khóa nằm yên lặng trên đất bên trong.

Dư Phong cầm chìa khóa đi về phía văn phòng, lúc thấy lỗ khóa đột nhiên bắt đầu do dự.

Cứ đi thế này ... ngại quá.

Chương trình phát sóng trực tiếp tiếp tục lướt qua trong mắt Dư Phong, Đoạn Dã đã bị Đặng Văn cởϊ qυầи lót ra, côn ŧᏂịŧ thô to dựng thẳng, mạch đập bạo liệt hiện lên rõ ràng, qυყ đầυ đã bị nước bọt Đặng Văn làm cho ướt đẫm.

Đặng Văn thưởng thức côn ŧᏂịŧ của Đoạn Dã, không ngừng lấy tay vuốt ve, thân mình cong xuống, chuẩn bị đem nguyên cây thịt cho vào trong.

Đĩ mẹ nó, đéo được!

Rõ ràng biết được Đoạn Dã hẳn đã chơi với rất nhiều người, nhưng tận mắt nhìn thấy Đoạn Dã và những người khác làʍ t̠ìиɦ, thực sự không thể chịu được.

Dư Phong càng nghĩ càng nóng, xoay chìa khóa, âm thanh mở khóa rõ ràng vang lên, và cánh cửa văn phòng mở ra theo tiếng lạch cạch.

Vẻ mặt của hai người trên màn hình chạm nhau, Đặng Văn vội vàng đứng dậy, Đoạn Dã cũng nhanh chóng đứng lên, nhìn về phía cánh cửa đang hé mở.

Cánh cửa trống rỗng, không có ai ở đó.