Chương 14.2: Chương trình truyền hình thực tế: Hàng xóm nguy hiểm chính thức phát sóng

“Nghỉ ngơi đủ rồi?” Giang Lưu quan tâm hỏi.

Chu Tử Úc tìm lấy một cái ghế không người ngồi lên, thuận miệng trả lời, “Ngủ một giấc, thoải mái hơn nhiều. Di, chỗ chúng ta lại có tân binh mới đến à? Cô tên là gì?”

Người bị điểm danh - Tô Hình - lập tức căng eo thẳng lưng, đem cảm xúc khẩn trương cùng câu nệ toàn bộ viết hết lên mặt.

“Tô Hình, Tô trong Tô Châu, Hình trong Đài Hình, đều lấy từ họ của ba mẹ tôi.”

Chu Tử Úc nhoẻn miệng cười, “Đừng căng thẳng như vậy, mọi người sẽ tưởng tôi đang muốn ăn tươi nuốt sống em mất.”

“Cô ấy chỗ nào là vì cậu mà căng thẳng chứ. Cô ấy một lát nữa liền phải đi tham gia chương trình truyền hình thực tế. Là người mới, lần đầu tham gia ai cũng đều căng thẳng như vậy.” Quý Du nhìn anh so với ngày hôm qua tinh thần đã tốt hơn nhiều, trong lòng cũng yên tâm bắt đầu giở trò trêu ghẹo.

“Gì? Lần này có những ai tham gia? Tham gia thể loại chương trình thực tế nào?”

Giang Lưu đành phải đem sự tình vừa rồi một lượt đều nói hết. Chu Tử Úc chỉ số thông minh rất cao, là đại não của khu vực nghỉ ngơi số 3, có anh trực tiếp tham mưu sẽ giúp mọi chuyện càng trở nên làm ít công to*.

*Làm ít được nhiều.

“Hm… Hàng xóm nguy hiểm, chỉ sợ là có kẻ sắm vai nhân vật trong hệ liệt bóng tối được che giấu trong cốt truyện. Nhưng mà nếu thật như vậy thì lần này tỉ lệ qua màn rất thấp, mười mấy nhân vật được sắm vai trong cốt truyện cũng rất khó xuất hiện một lần. Tóm lại, mặc kệ gặp được chuyện gì, cho dù là có quan hệ tốt hay bạn bè thân thiết cũng phải luôn cẩn thận đề phòng.”

Chu Tử Úc nhẹ nhàng đem ý nghĩ của chính mình nói cho Vưu Sĩ Kỳ và Tô Hình.

“Còn với những người tham gia ‘Sinh tồn trên đảo hoang’ thì sao?.” Quý Du hỏi

“Cái thể loại chương trình kia đối với cậu mà nói không khó, đơn giản chỉ có việc tìm kiếm đồ ăn cùng chỗ ở là có chút phiền phức. À, đúng rồi, trên đảo hoang khả năng còn có dã thú lui tới. Nhưng cậu có thể một thân cậy mạnh, trực tiếp đối đầu với dã thú hẳn là không thành vấn đề.”

“Còn em thì sao, em thì sao. Chu công tử, mau nói em cần phải làm gì.” Bạch Kim một bên giơ cao tay phải, giống như học sinh vội vàng giơ tay để được mời phát biểu.

Chu Tử Úc nhìn đến vẻ mặt đau đầu Giang Lưu, khuôn mặt anh tuấn toát ra vài phần đồng cảm, “Còn em à, em chỉ cần đừng làm gì cả, ngoan ngoãn đi theo bên người Giang Lưu là được.”

Bạch Kim xấu hổ lùi về tay, xem ra những “Công tích vĩ đại” của cô, thông qua phát sóng trực tiếp, người đều biết cả rồi.

“Tốt, thời gian không còn nhiều lắm, Kim Kim, chúng ta đi thôi.”

Giang Lưu đứng lên, ánh mắt đen nhánh nhìn thoáng qua Tô Hình.

Đại não Tô Hình lập tức truyền đến một đoạn âm thanh điện tử nhắc nhở, 【 Giang Lưu tặng 300 tích phân, tiếp nhận hay không? 】.

Thần sắc kinh ngạc lướt qua trên khuôn mặt, cô muốn hỏi anh vì cái gì, lại chỉ kịp nhìn đến bóng dáng anh xoay người rời đi.

Cuối cùng, cô vẫn là tiếp nhận ý tốt của anh. Cô đương nhiên hiểu rõ, Giang Lưu là muốn giúp cô buông xuống cảm giác căng thẳng bất an, dùng cách thức của chính mình tự do thoải mái đi suy diễn trận này của chương trình truyền hình trực tiếp.

Giang Lưu là người đầu tiên cô gặp khi bước vào tiểu thế giới, mà người này luôn âm thầm động viên cô, cô làm sao có thể để hắn thất vọng.

Cảm xúc tiêu cực dần dần tiêu tán, Tô Hình ánh mắt trở nên kiên định hơn rất nhiều, bất quá biến hoá này trên gương mặt cô cũng trốn không qua đôi mắt của Chu Tử Úc. Anh yên lặng gõ mặt bàn, trong mắt lưu quang chợt lóe qua.

Nửa giờ sau, Quý Du cùng Bùi Tiểu Nhã cũng rời đi rồi, nhìn đến đồng hồ trên vách tường đã điểm 2 giờ 50 phút. Vưu Sĩ Kỳ đứng lên, hướng Tô Hình làm cái biểu tình ‘mau chóng rời đi’.

Rời khỏi khu vực nghỉ ngơi, bọn họ đi vào một không gian phòng chiếu loại nhỏ. Nơi này tổng cộng có năm cái phòng chiếu, trên cửa mỗi phòng đều viết 1, 2, 3, 4, 5. Năm con số thật lớn, hiện tại phòng 1 và 2 đều sáng đèn đỏ biểu hiện đang có người sử dụng, Vưu Sĩ Kỳ dắt tay Tô Hình trực tiếp đi vào phòng chiếu số 3.

Cảm giác đầu tiên khi Tô Hình đi vào phòng chính là lạnh. Một dòng khí lạnh không biết từ đâu thổi tới thẳng đến vòng quanh cẳng chân, hơn nữa trong phòng ánh sáng thực mờ, mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy mười mấy chiếc ghế dựa màu đen bày biện cùng phía, đặt trước sân khấu với một màn hình chiếu loại nhỏ.

Hai người bọn họ tùy tiện tìm hai cái chỗ ngồi liền kề nhau ngồi xuống. 2 giờ 59 phút, trong nhà ánh đèn leo lắt toàn bộ vụt tắt. Một mảng không gian đen nhánh, Tô Hình nắm chặt lấy tay Vưu Sĩ Kỳ, mắt nhìn chằm chằm lên màn hình trên sân khấu phía trước.

Lúc này, Vưu Sĩ Kỳ tiến đến bên tai cô nhỏ giọng nói: “Số 13 Bạch Ngân là anh trai ruột của Bạch Kim.”

Cái gì?

Tô Hình còn không có hỏi ra câu, ánh sáng trắng loá lên đập vào trong mắt, một gian nhà với ba phòng ngủ một phòng khách xuất hiện trên màn chiếu bóng. Nội thất bài trí cùng màu sắc chủ đạo theo phong cách Bắc Âu sạch sẽ giản lược, ở mỗi một góc phòng đều được chủ nhân bày trí vô cùng tinh tế. Tô Hình xem đến mất hồn, không biết có phải hay không đang gặp ảo giác. Cô cảm thấy hình ảnh trên màn chiều bóng đang không ngừng phóng đại, càng lúc càng phóng đại, thẳng đến khi cô thiết thân đặt mình trong đó.

Ngồi ở trên sô pha, Tô Hình lấy lại tinh thần, trong đầu liền vang lên một đoạn âm thanh điện tử nhắc nhở【《 Chương trình truyền hình thực tế: Hàng xóm nguy hiểm 》 chính thức phát sóng, người chơi có muốn mở ra màn hình bình luận của người xem hay không?. 】

“Không mở.” Tô Hình trong lòng trả lời.

【 Màn hình hiển thị bình luận của người xem đã được đóng lại, xin mời người tham gia nội trong 15 ngày hoàn thành nhiệm vụ của chương trình phát sóng trực tiếp. 】