Chương 15.1: Ngoan, đừng nhúc nhích, làm một chút thôi

Nhìn xung quanh căn phòng vừa quen thuộc lại xa lạ này, một chuỗi ký ức của Thẩm Thanh Thanh lần lượt hiện ra, cô ấy cùng chồng Trần Vũ Thăng là người quen của nhau, bởi vì cả hai tuổi đều không nhỏ nữa nên trong nhà hối thúc, lại không chán ghét đối phương nên thử tìm hiểu một đoạn thời gian, sau đó thuận lợi đăng ký kết hôn.

Hôm nay là kỷ niệm sáu năm kết hôn của hai người, đáng ra nên ăn mừng một phen nhưng vì đối phương tăng ca mà đành bỏ qua.

Tô Hình mở di động, lịch sử trò chuyện cùng Trần Vũ Thăng hiện ra, dù là những dòng tin nhắn ít ỏi nhưng đủ khiến cho người xem cảm giác mặt nóng dán mông lạnh *, đương nhiên, cô chính là gương mặt nóng kia.

*Mặt nóng dán mông lạnh: ý chỉ một người nhiệt tình, một người hờ hững

Xem đến mấy dòng cuối cùng, xác nhận Trần Vũ Thăng sẽ không trở về ăn cơm, cô tùy tiện nấu tạm chén mì, dù sao mục tiêu của cô không phải Trần Vũ Thăng, không trở về nhà càng tốt.

Đang lúc cô dọn rửa chén đũa chuẩn bị suy tính kế hoạch tác chiến, Trần Vũ Thăng thế nhưng lại về nhà.

Tô Hình lau tay rồi dỡ xuống tạp dề đi ra khỏi phòng bếp, liền nhìn thấy Vưu Sĩ Kỳ khom lưng mở tủ lạnh lấy ra một lon bia ngửa đầu uống.

“Sao hôm nay trở về sớm như vậy, không phải anh nói tăng ca sao?” Tô Hình đi đến bên cạnh đem cảnh phục trong tay anh cầm lấy, không sai, trượng phu của cô Trần Vũ Thăng là cảnh sát trong đại đội trinh sát, năm nay bởi vì bối cảnh được thăng làm phân đội trưởng, đều nói “tân quan tiền nhiệm ba đốm lửa” *, vì để cho người phía dưới tâm phục khẩu phục Trần Vũ Thăng phá không ít án hình sự.

*Tân quan tiền nhiệm ba đốm lửa: một thành ngữ của Trung Quốc là một ẩn dụ cho thấy các quan chức mới phải làm một vài việc có ảnh hưởng trước để thể hiện tài năng và lòng dũng cảm của họ.

“Lão Kiêu chạy rồi, manh mối bị cắt đứt, ngồi mãi ở trong cục cũng không có gì làm liền về trước.”

Uống xong bia, Vưu Sĩ Kỳ nhìn bàn ăn trống rỗng, hỏi: “Không nấu cơm chiều sao?”

“Em cho rằng anh không về nhà ăn cơm, cho nên nấu mì ăn liền ăn tạm.” Tô Hình nhàn nhạt giải thích.

Vưu Sĩ Kỳ tức khắc nhíu mày, quay người vào phòng bếp, qua vài phút, mùi hương cay cay của mì ăn liền bay ra tới.

“Sau này đừng ăn mì ăn liền, không có dinh dưỡng.”

Người đàn ông đang mở to miệng hút mì sợi có tư cách nói những lời này sao?

Tô Hình cạn lời ngồi ở bàn cơm xem anh ăn mì, chờ anh ăn xong cô đứng lên dọn chén đũa, theo nhận định của cô, Thẩm Thanh Thanh là một bà nội trợ truyền thống, bởi vì trượng phu Trần Vũ Thăng hy vọng cô ấy có thể ở nhà quét tước, làm việc nhà liền dứt khoát nghỉ việc. Sau khi kết hôn, cô đều hết thảy lấy Trần Vũ Thăng là chủ, ví dụ như trượng phu đói bụng, cô liền nấu cơm làm đồ ăn, trượng phu khát, cô liền bưng trà rót nước, trượng phu muốn, mở rộng hai chân, cắn răng chịu đựng làʍ t̠ìиɦ dù chính mình không thích. Một người phụ nữ có thể chịu đựng đến mức này, Tô Hình quả thực giơ tay đầu hàng, tuy rằng tính cách các cô khác biệt rất lớn nhưng cô phải dựa theo thói quen sinh hoạt vốn có của Thẩm Thanh Thanh tiếp tục thực hiện, chỉ có như vậy, cô mới là Thẩm Thanh Thanh, một người phụ nữ hoàn toàn không có chủ kiến cho mình.

Rửa chén xong, Tô Hình về phòng ngủ lấy một bộ quần áo ngủ đơn giản chuẩn bị tắm rửa, lúc đi ngang qua phòng khách nhìn thấy Vưu Sĩ Kỳ đang ngồi ở trên sô pha tiếp điện thoại, nghề nghiệp này di động cần phải mở 24/24, rốt cuộc bắt tội phạm phải tùy thời cơ hành động, bỏ lỡ thời gian tốt nhất chẳng khác nào để tội phạm gϊếŧ nhiều thêm một người vô tội.

Đi vào phòng tắm cởi sạch quần áo trên người, Tô Hình mở vòi hoa sen bắt đầu tắm rửa, cô tự hỏi một vấn đề, lấy loại tính cách này của Thẩm Thanh Thanh muốn cô đi câu dẫn một người đàn ông, phải có một cái lý do mạnh mẽ khiến cô điên đảo chính mình, nếu không, tùy tiện hành động rất dễ dẫn tới sai lầm đầu tiên, cô hiện có tổng cộng 495 tích phân, cô không thể mạo hiểm.

Hơi nóng ở phòng tắm như mây khói lượn lờ, Tô Hình nghĩ đến ngẩn người, không phát hiện trong không gian nhỏ hẹp nhiều thêm một người đàn ông.

L*иg ngực rắn chắc trần trụi áp sát phía sau lưng Tô Hình, đôi bàn tay to bỗng chốc bao lấy hai khối mềm ướt đẫm trước ngực, Tô Hình bị dọa, thiếu chút nữa hét lên, đến khi người phía sau mở miệng mới giật mình trấn định lại.

“Chúng ta có phải đã lâu không có làm không, Thanh Thanh, anh muốn.” Vưu Sĩ Kỳ cúi đầu hôn bả vai Tô Hình, hai bàn tay to thành thạo mà xoa nắn hai vυ" trắng nõn cao ngất.

Tô Hình bị xoa đến nổi lên phản ứng, nhưng lấy tính cách Thẩm Thanh Thanh tuyệt đối sẽ không thích làʍ t̠ìиɦ ở bên ngoài phòng ngủ, vì thế cô đẩy bàn tay to trước ngực, cự tuyệt: “Chờ một chút chúng ta vào trong phòng làm, được không, để em tắm rửa xong…”

Vưu Sĩ Kỳ không chút để ý tới phản kháng của người trước mắt, vòng eo đẩy một cái, côn ŧᏂịŧ thô to thẳng tắp cọ qua lại ở kẽ mông vợ, “Tiểu ca ca đều đã cứng như vậy, để tiểu ca ca cắm một chút.”

“Không được… Không thể, nơi này là phòng tắm…”

Dòng nước ấm áp xối xuống, tưới ướt hai thân thể đang dán vào nhau, Tô Hình lắc đầu cầu xin, nhưng anh không cho phép cự tuyệt.

Côn ŧᏂịŧ lớn thô dài ở kẽ mông ướŧ áŧ chuyển động nhẹ nhàng, qυყ đầυ hình nấm nhiều lần hướng đến tiểu huyệt phía trước cọ xát, Tô Hình bị dọa, cô bắt đầu dùng sức giãy giụa, muốn rời khỏi côn ŧᏂịŧ dán ở cái mông kia.