Chương 14.1: Chương trình truyền hình thực tế: Hàng xóm nguy hiểm chính thức phát sóng

Tất cả mọi người ở đây, ngoại trừ Vân Diêu, đều được chương trình truyền hình thực tế xếp trận thi và giao nhiệm vụ một cách ngẫu nhiên.

Tô Hình, Vưu Sĩ Kỳ tham dự 《 Chương trình truyền hình thực tế: Hàng xóm nguy hiểm 》; Bạch Kim, Giang Lưu tham dự 《 Chương trình truyền hình thực tế: Chạy thoát khỏi đại địa cung thần bí 》; Quý Du, Bùi Tiểu Nhã tham dự 《 Chương trình truyền hình thực tế: Sinh tồn trên đảo hoang 》.

So với hai cái chương trình sau, Tô Hình từ tâm cảm thấy thể loại chương trình sắm vai nhân vật này thật sự dễ dàng hơn nhiều. Rốt cuộc địa cung thần bí thuộc thể loại sử dụng trí óc, mà sinh tồn trên đảo hoang thuộc về thể loại phối hợp nhiều kỹ năng. Đối với một tay mơ như cô, nếu có thể bắt đầu từ thể loại sắm vai nhân vật đơn giản nhất, đó quả thật là chuyện không thể tốt hơn.

Xác định được loại hình của chương trình truyền hình thực tế lần này, mọi người sôi nổi đi đến chỗ nghỉ ngơi tìm chiếc bàn tròn lớn làm từ gỗ gụ đỏ ngồi vây quanh lại thành vòng lớn. Giang Lưu ngồi ở vị trí trên cùng, mười ngón giao nhau, khuỷu tay chống ở mặt bàn, môi dưới áp chặt lấy mu bàn tay trầm ngâm một lát, theo sau ngữ khí nghiêm túc hướng mọi người nói:

“Trường hợp này quả thật rất hiếm hoi, lần này là hình thức tổ hợp một nam một nữ tham dự chương trình truyền hình thực tế, tôi đoán chắc rằng trạm nghỉ khác cũng được sắp xếp tổ đội như vậy. A Kỳ, Tô Hình là lần đầu tiên chính thức tham gia, cậu phải bảo vệ cô ấy thật tốt, thời điểm cô ấy cần hãy luôn trợ giúp. Thể loại sắm vai nhân vật đều không phải rất khó, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được. Quý Du, sinh tồn trên đảo hoang hẳn là sẽ gặp được các loại phiền toái, cậu cùng Tiểu Nhã tốt nhất luôn kề bên nhau như hình với bóng, còn có phải luôn lưu tâm cảnh giác với những người chơi ở khu vực nghỉ ngơi khác. Kim Kim, lần này cô liền theo sát bên người tôi, không được chạy loạn, cũng không cần sờ loạn các loại đồ vật khác trong cuộc thi, rõ chưa?”

Bạch Kim lè ra chiếc lưỡi hồng phấn, không chút nghiêm túc giơ lên hai ngón tay nõn nà: “Biết rồi, tôi thề, lần này tôi cái gì cũng sẽ không chạm vào!”

Chuyện là lần trước Bạch Kim khi tham gia thể loại thi đấu tương đồng trong chương trình thực tế, tay chân táy máy khắp nơi sờ Đông sờ Tây, vô tình kích hoạt rất nhiều cơ quan trong trò chơi, thiếu chút nữa làm cả đoàn diệt vong toàn bộ. Làm lúc ấy mấy người cùng hợp tác ở trạm nghỉ khác đều coi cô nàng là đại địch, nói cái gì cũng không dám đi cùng với cô.

Bạch Kim biết rõ chuyện lần đó là lỗi của mình, sau đó dứt khoát cái gì cũng không làm, dựa vào tài trí nhạy bén của đồng đội, tình nguyện làm kẻ ăn hôi nhặt nhạnh tiện nghi của đồng đội thông quan. Tuy rằng xếp hạng không cao, nhưng tốt xấu gì cũng bảo vệ được cái mạng nhỏ, đúng là có vận khí lớn.

“Tôi còn vấn đề muốn hỏi. Trong quá trình sắm vai, có điều gì cần chú ý không?” Lần đầu tiên tham gia chương trình thực tế, nói thật, chương trình còn chưa có bắt đầu, Tô Hình cũng đã có chút căng thẳng.

“Trong quá trình sắm vai nhân vật, cô chính là Thẩm Thanh Thanh. Mọi tình tiết ở bên ngoài cốt truyện của chương trình, bao gồm mối quan hệ của chúng ta ở hiện tại, đều cấm xuất hiện trong chương trình phát sóng trực tiếp. Ví dụ, vai diễn của tôi tên là Trần Vũ Thăng, cô lại vô tình thốt lên gọi tên Vưu Sĩ Kỳ, như vậy sẽ xuất hiện sự kiện trừng phạt. Nội dung của sự kiện trừng phạt sẽ được rút thăm ngẫu nhiên, có thể hình phạt là trừ 500 điểm thưởng, cũng có thể là hình phạt khiến cô phải vượt quá giới hạn chịu đựng của con người. Nếu trong một chương trình thực tế có người liên tục phạm sai lầm ba lần, điểm tích lũy mà người nọ đang sở hữu sẽ bị xóa sạch toàn bộ. Chương trình phát sóng trực tiếp cũng sẽ đưa họ trở lại cảnh đầu tiên, một lần nữa bắt đầu tham gia chương trình.”

Vưu Sĩ Kỳ khôi phục phong thái ban đầu, thản nhiên nhàn nhạt giải thích luật lệ cho Tô Hình. Số lần anh tham dự thi đấu chương trình thực tế nói nhiều không nhiều nhưng cũng không tính là ít nhất ở trạm nghỉ số 3. Đối với chương trình truyền hình thực tế “Hàng xóm nguy hiểm” lần này, anh một chút cũng không để vào mắt, thuần túy xem như bồi tân binh chơi một ván.

“Đã từng có người nào phạm sai lầm quá ba lần không?” Hình phạt tàn khốc làm Tô Hình khẩn trương thầm lẩm bẩm ghi nhớ tất cả các nội quy, khó trách lúc trước Giang Lưu liên tục lặp lại lời nhắc nhở mọi người phải toàn tâm toàn ý đối với chương trình phát sóng đang tham gia. Nguyên nhân cũng vì mỗi lần vô tình phạm phải sai lầm liền sẽ phải nhận lấy những hình phạt không biết trước, cảm giác này thật sự quá kinh khủng mà.

“Đương nhiên là có, bất quá kết cục của loại người này đều là có đi mà không có về.” Bạch Kim tiếp ứng cất tiếng nói.

“Vì sao vậy?”

Bạch Kim ném lại ánh mắt không rõ vị, hỏi ngược lại: “Cô nói xem.”

Tô Hình trầm mặc không nói, cô chợt nhớ tới khi vừa tới nơi này tiến hành trận đấu giữa các tân binh, kết cục cuối cùng là hai gã bị loại trừ. Chẳng lẽ nơi này người xem có thẩm quyền đánh giá của chương trình đều dựa trên nguyên tắc khôn sống mống chết. Như vậy cũng thật quá tàn khốc.

“Hoá ra mọi người đều ở chỗ này a.”

Giọng nói trầm thấp tràn đầy từ tính, giống như từ cây đàn cello cổ kéo ra những giai điệu tuyệt đẹp. Mọi người trong bàn đồng thời hướng mắt về phía người phát ra âm thanh vừa rồi. Một anh chàng trên người mặc một bộ vest màu trắng thanh lịch, hai tay đút túi ưu nhã nện bước đi tới bàn tròn.

Khuôn mặt anh tuấn mang theo nụ cười không mất lễ nghĩa. Mãi đến khi anh ta bước đến gần, Tô Hình mới phát hiện. Hoá ra đây chính là người tham gia chương trình truyền hình thực tế kinh dị đáng sợ ngày hôm qua, Chu công tử - Chu Tử Úc.