Chương 7

Editor Mạnh Thường Ca

✽4. Bị người kéo vào phòng bệnh cưỡиɠ ɠiαи

Editor Mạnh Thường Ca

Cửa vang lên âm thanh lách cách mở ra, viện trưởng Biện vừa vào cửa đã nhìn thấy Tô Mạn nghe ở trong văn phòng của hắn, ngẩn người, nhưng khóe miệng lại treo một nụ cười.

Hắn bước đến ghế da ở sau bàn rồi ngồi xuống, lúc này mới thong thả ung dung mở miệng, “Cô Tô có việc gì sao?”

“Viện trưởng Biện, tôi muốn hỏi một chút, bảo giờ thì chúng ta bắt đầu kiểm tra?”

Trên mặt viện trưởng Biện tràn đầy hứng thú, “Cô Tô gấp như vậy không chờ nổi sao?”

Tô Mạn nhả lời rất nghiêm túc, “Thời gian chính là sinh mạng, tôi không muốn lãng phí chút nào cả.”

“…… Ngày mai sẽ sắp xếp kiểm tra cho cô.”

“Được rồi, xin hỏi viện trưởng Biện, rốt cuộc tôi mắc bệnh gì?”

“……”

Người đàn ông đối diện mặt không biểu tình, giống như không nghĩ tới cô sẽ đưa ra vấn đề này.

Im lặng một lúc lâu, hắn mới chậm rãi mở miệng nói: “Khó mà nói được, phải kiểm tra kỹ càng tỉ mỉ mới biết.”

“Được.”

Khi viện trưởng Biện tưởng mình đã ứng phó xong thì lại nghe thấy người phụ nữ đối diện nghiêm trang nói:

“Viện trưởng Biện, tôi thích anh, một lát nữa anh có muốn ăn tối với tôi trong nhà ăn không?”

“……”

Tô Mạn thúc giục nói: “Viện trưởng Biện?”

“…… Cảm ơn lời mời của cô, tối tôi còn có việc.”

Tô Mạn khó nén thất vọng, nhưng sau đó lại truy hỏi: “Anh có chuyện gì thế? Tôi có thể giúp không?”

Viện trưởng Biện cười khẽ, “Tối tôi có một cuộc giải phẫu.”

“Vậy……”

Không đợi Tô Mạn mở miệng viện trưởng Biện đã giành trước một bước nói: “Cô thật sự rất đặc biệt, khác với mấy người phụ nữ tôi đã gặp.”

Tô Mạn lộ ra một nụ cười thẹn thùng, cúi đầu.

Viện trưởng Biện đứng dậy đi đến bên cạnh cô, kéo tay cô, ánh mắt sau cặp kính tràn đầy thâm tình, dịu dàng nói: “Cô khỏe mạnh, thuận lợi bình phục chính là sự giúp đỡ lớn nhất cho tôi.”

Ra khỏi phòng viện trưởng Tô Mạn thầm nhẹ nhàng thở ra, nhưng sau khi khi mở giao diện nhiệm vụ nhìn thấy vạch tiến độ vẫn bất động, cô bất đắc dĩ thở dài.

Tán tỉnh gì gì đó, cô không có kinh nghiệm!!

Muốn cô tán tỉnh hắn thì sao có thể làm bạn trai cũ chạy tới bên người khác được.

Hơn nữa nhiệm vụ trò chơi nói là công lược…… Chỉ sợ cũng không phải chỉ để cô đơn thuần lấy độ hảo cảm của mục tiêu đơn giản như vậy, dù sao thì đây cũng là trò chơi H đó.

Nghĩ lại vừa rồi viện trưởng tiết lộ kế hoạch buổi tối của hắn cùng với chuyện hộ sĩ nói về phòng giải phẫu, Tô Mạn nghĩ một chút, tuy cô không nghĩ sẽ có ca phẫu thuật nào nghiêm trọng trong phó bản trò chơi, nhưng vẫn sẽ phải kiềm chế du͙© vọиɠ muốn tìm hiểu chân tướng của mình, dù sao cũng mới chỉ ngày đầu tiên mà thôi.

***

Trên đường trở lại phòng bệnh của mình, cô có đi ngang qua một phòng bệnh, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của một người phụ nữ ở bên trong.

Cô vừa mới dừng chân lại, còn chưa nghĩ xem là có nên vọt vào hay không thì lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của người phụ nữ chuyển thành tiếng rêи ɾỉ, hình như còn có cả tiếng roi xé toạc không khí.

“A……mạnh nữa đi……quá sướиɠ……”

Khoé miệng Tô Mạn giật giật, người ta chơi SM đấy, nào phiền cô nhọc lòng.

Nhưng mà vì lòng hiếu kỳ cho phép nên cô vẫn điều chỉnh lại góc nhìn của phòng phát sóng trực tiếp, thấy được cảnh tượng ở trong phòng bệnh.

Dương Liễu trần trụi ghé vào mép giường, mông cong ra còn đang cắm một cây gậy mát xa, mà trên tấm lưng trắng nõn của cô ta tràn đầy vết roi.

Trong mắt cô ta tràn đầy nước mắt và mê mang, nhưng tiếng rêи ɾỉ hưởng thụ trong miệng lại chân thật đến như vậy, giống như là bản năng, như đã bị huấn luyện thành bộ dáng như vậy, Tô Mạn xem mà trong lòng phát lạnh.

Nhưng mà giây tiếp theo, miệng mũi cô đã bị một bàn tay to che lại, cô không hề phòng bị bị kéo vào phòng bệnh ở ngay bên cạnh.

“Thích nghe góc tường như vậy thì chẳng bằng chơi với chồng đây.”