Chương 3.2: Chủ phòng, chúng tôi muốn nhìn cô phun dâʍ ŧᏂủy̠

Editor Mạnh Thường Ca

Tô Mạn tìm tòi một chút, tìm được nút tắt tiếng, ngay lập tức thế giới liền yên tĩnh, màn hình phòng phát sóng trực tiếp vẫn còn đang tiếp tục chiếu hình ảnh xung quanh cô.

Cô nhìn cái ghế dựa kéo về chỗ cũ, đứng gần cửa, mở ra một khe hở lặng lẽ nhìn người đi qua, đồng thời cũng quan sát màn hình phòng phát sóng trong đầu.

Nếu có người đi qua, cho dù cách một vách tường thì cũng sẽ hiện ra trong màn hình phát sóng trực tiếp, Tô Mạn ngạc nhiên và vui mừng, cô hơi điều chỉnh góc độ hình ảnh, sau khi thử vài lần thì mới đi ra khỏi cửa phòng.

Cô tính toán một chút, đi tới phòng viện trưởng để thăm dò.

Hoàn toàn không biết lúc này ở phòng phát sóng trực tiếp đã nổ tung rồi.

【 Ôi ĐM, chủ phòng coi phòng phát sóng trực tiếp là radar dò xéttt! 】

【 Mẹ tôi hỏi tôi tại sao xem phát sóng trực tiếp lại quỳ! 】

【 Đây là cái thao tác bá đạo gì vậy, chủ phòng 666!* 】

(*666: lợi hại)

【 May mà chúng ta vốn có hai cái màn hình, nếu không cái thao tác này chủ phòng thì còn xem cái beep nữa! Nhìn thấy trán của cô ấy đã tốt lắm rồi! 】

Tô Mạn không biết rằng người xem có hai màn hình, một cái được điều chỉnh nhắm ngay trên đỉnh đầu của cô ở trong phòng phát sóng, một cái khác là người xem được tự do lựa chọn xem không góc chết.

Nhưng lúc này cô cũng chẳng có tâm tư để mà lo lắng, cô mặc đồ bệnh nhân, mái tóc dài đen thẳng được buộc lên, khom lưng cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.

Lúc hộ sĩ dẫn cô đi tham quan khắp nơi thì cô đã phát hiện , tuy số lượng nữ bệnh nhân ở nơi này là cực nhỏ, nhưng vẫn có một ít người, bởi vậy cô cũng không quá nổi bật.

Vốn coi còn đang lo lắng lảng vảng trong bệnh viện sẽ khiến người khác chú ý, nhưng hiện giờ có một cái radar dò xét như này thì chỉ cần có người tới gần, cô sẽ phản ứng kịp thời, nhưng mà cái radar dò xét này lại không có công năng phát ra âm thanh cảnh báo, cô cần lưu ý mọi lúc mọi nơi.

Bình luận kém!

***

Tô Mạn sờ được tới trước cửa phòng viện trưởng, thấy trên hành lang không có camera, và từ hình ảnh phát sóng trực tiếp không nhìn thấy có người ở bên trong, cô khẽ chuyển động cái then cửa, thấy không bị khóa thì lòng hơi chùng xuống, nhưng vẫn vội lách mình đi vào.

Chỉ sợ nơi này chính là điểm chuyên dùng để chờ cô đưa tới cửa xúc phát kịch tính, nhưng dù cho đã biết đi nữa thì cô vẫn nên đến tới thử xem.

Ngồi chờ chết, không phải tính cách của cô.

Huống hồ nếu như không thể hoàn thành nhiệm vụ thì thứ đang chờ cô cũng chỉ là cái chết, nghe người ta nói cách chết cũng chẳng tốt đẹp gì.

Tô Mạn bắt đầu nhanh chóng tìm đông tìm tây, tuy không biết cần phải tìm cái gì nhưng theo trực giác, cô nghĩ ở đây có đồ gì đó cô có thể sử dụng.

Cô không biết nói cái linh cảm này là gì nhưng khi Tô Mạn kéo một cái ngăn kéo ra, nhìn thấy rất nhiều tập hồ sơ dán ảnh thì cô hiệu thứ này có khả năng hữu dụng đối với mình.

Cô lật xem một chút liền phát hiện Dương Liễu, và cả một số y tá có chút ấn tượng đều ở trong này, chỉ là nội dung lại là màn sương trắng.

Thứ khác làm Tô Mạn chú ý chính là, trên hồ sơ của mấy cô ấy có tiêu đề viết to mấy chữ “Hồ sơ bệnh án”.

Không khác với hồ sơ bệnh án của cô.

Cô âm thầm suy nghĩ, lại tìm kiếm thêm một lúc, cô tìm được một chiếc đĩa nhạc phim, trông như một đĩa phim hoạt hình sắc tình niên đại xa xưa vậy, cô lại thả về chỗ cũ.

Cô nhìn bản thân mình trong màn hình theo bản năng thì phát hiện ra một điểm đen đang tới gần vị trí của mình.

Cô điều chỉnh góc độ, phát hiện đó là đối tượng công lược viện trưởng Biện.

Tô Mạn nhìn khắp nơi, thấy không có chỗ để trốn thì dứt khoát kéo ghế tựa ở trước bàn làm việc ra rồi ngồi xuống, lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi lạnh.