Chương 3

Nàng chẳng qua chỉ là kinh ngạc mà a nhẹ một tiếng, ai mà biết được lại bị hoàng thượng nghe thấy, còn tàn bạo đến mức muốn cởi hết y phục của nàng.

Phụ thân nữ tử kia tựa hồ rất sủng ái nữ nhi của mình, nhỏ giọng phụ họa nói: “Quân Vương như vậy giống như Hạ Kiệt và Thương Trụ, không đáng để văn võ bá quan trung thành.”

Mẫu thân nàng thiếu chút nữa bị hai người hù chết, vội vàng chặn lại: “Không được nói như thế nữa!”

Người một nhà bọn họ lại trở nên an tĩnh, nữ tử khóc mệt mỏi nên dựa vào đầu gối của mẫu thân nàng, mơ mơ bạn bè ngủ thϊếp đi, lại mơ thấy Diêu Hi dưới ánh đèn.

Người ta đều nói dung nhan của Hạ Ẩn Chi như ngọc, tính cách thì lạnh như băng, nhưng mà nàng cảm thấy Diêu Hi còn lạnh lùng hơn cả y, tuy rằng đầy mặt ý cười, nhưng mà ý cười lại không đến đáy mắt, như gần như xa cũng chợt xa chợt gần, đâm ra hành động khinh bạc người khác như duỗi tay đi sờ mặt của Hạ Ẩn Chi.

Ánh sáng ấm áp của ngọn đèn dầu chiếu lên khuôn mặt của hắn, lại không làm cho người ta cảm thấy ấm áp chút nào. Làm trong lòng nàng sinh ra cảm giác thương tiếc, nhịn không được muốn đi qua ôm đối phương vào trong ngực.

Nhưng mà hắn quá lạnh, vừa đến gần một chút liền bị đông cứng, liền phải lui lại về phía sau.

Mẫu thân nắm bả vai của nữ nhi mình, an ủi nói: “Sao lại khóc tiếp nữa rồi? Mơ ác mộng sao? Đừng sợ, chúng ta sắp về đến nhà rồi.”

Nữ tử bừng tỉnh vuốt vuốt gương mặt ẩm ướt lạnh băng của mình, có chút mê mang hỏi: “Sao đang khóc vì cái gì chứ?”

Trong lòng nàng đang chảy xuôi một loại cảm giác buồn bã, cảm thấy loại cảm giác này rất kỳ quái, nhịn không được dò hỏi mẫu thân mình.

“Mẫu thân có thể kể thêm một chút chuyện trong quá khứ của hoàng thượng cho con nghe không?

…………..

“Ta tổng cảm thấy nữ tử kia không phải vì kinh ngạc nên mới kêu ra tiếng.”

“Ngươi nói xem nàng có phải là thích ngươi hay không cho nên mới thất thố như vậy? Ta có nên gϊếŧ nàng không?”

Diệu Hi nửa nằm ở trên chiếc giường phủ chăn gấm đỏ lẩm bẩm lầu bầu, hỉ phục trên người hỗn độn bất kham.

Hạ Ẩn Chi ngồi ở bên rìa của chiếc giường, y quan chỉnh tề, quy quy củ củ, sắc mặt bình thường.

Người như vậy chỉ sợ là đến lúc sắp chết cũng vẫn sẽ nằm một cách đoan trang như thế.

Hạ Ẩn Chi thật sự là càng ngày càng giống người ca ca “Phong cách nghiêm trang, tuân thủ lễ tiết” kia của y.

Nhưng cố tình lại không phải hắn.

Diêu Hi vỗ vỗ chăn, ý bảo Hạ Ẩn Chi ngồi qua một chút, nhưng Hạ Ẩn Chi chỉ rũ lông mi, động cũng không động dù chỉ một chút.