Chương 2

Một nữ tử trẻ tuổi mặc một cái áo đỏ cuống quýt từ chỗ ngồi của mình đi ra quỳ xuống, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, nước mắt lưng tròng xin thiên tử tha tội.

Sắc mặt cha mẹ nàng cũng tái nhợt, theo nàng quỳ xuống trên mặt đất.

Diêu Hi vừa định cho thị vệ kéo mấy người bọn họ xuống, Hạ Ẩn Chi vẫn luôn an an tĩnh tĩnh ngồi bên cạnh hắn đột nhiên nhìn qua phía hắn nói.

“Hôm nay là ngày đại hỷ, ngươi không nên tức giận."

Cũng đúng, Diêu Hi nghĩ nghĩ, hôm nay hắn mới cho Hạ Ẩn Chi một danh phận, một ngày vui vẻ như hôm nay làm sao có thể gϊếŧ người thấy máu được chứ.

“Màu sắc trên y phục của nàng rất hợp với ngươi.” Y phục của nữ tử kia là màu đỏ nhạt, Diêu Hi nhìn vậy mới chú ý đến màu sắc trên y phục của Hạ Ẩn Chi rất nhợt nhạt.

Chỉ là hắn cũng không nghĩ đến, tang phục làm sao có thể không nhạt nhòa được?

Nữ tử kia bị mấy tên thái giám kéo xuống áo ngoài, Diêu Hi nghe nàng cứ khóc thút thít quá ầm ĩ, liền bảo thái giám lấy đồ lấp kín miệng nàng.

Mắt thấy bọn thái giám bắt đầu muốn cởi đai lưng của nữ tử kia, lông mi Hạ Ẩn Chi rũ xuống, chán ghét nói: “Quá ồn…”

Diêu Hi thấy Hạ Ẩn Chi cuối cùng cũng có chút phản ứng, liền vừa lòng phất tay cho thái giám dừng lại.

Hắn cũng không thật sự muốn cởi hết y phục của nữ tử kia ra để cho Hạ Ẩn Chi mặc lên, chỉ là do Hạ Ẩn Chi quá lãnh đạm, làm Diêu Hi cảm thấy rất không thú vị.

Nhạc tiếp tục vang lên, vũ cơ dung nhan diễm lệ khoác sa y bạc mỏng nhẹ nhàng dẫm lên mặt trống, rượu và thức ăn lại được đưa lên thêm một chút, ngọn Đèn dầu mờ nhạt cùng ánh trăng đan vào nhau, bên ngoài cung vì chúc mừng hoàng thượng cưới được hoàng hậu nên đốt pháo hoa mừng vui, khiến cho nửa bầu trời sáng như ban ngày.

Tất cả mọi người đều cảm thấy rất náo nhiệt, cũng cảm thấy ở trong lòng có một tia âm lãnh xoay quanh thật lâu không chịu rời đi.

Thiếu nữ bị cởi ra áo ngoài ở trong xe ngựa đi về nhà khóc sướt mướt, mẫu thân nàng từ ái giúp nàng chải chuốt lại búi tóc đã rối loạn, phụ thân nàng ở bên ngoài xe ngựa không hề lên tiếng.

“Đã sớm cùng ngươi nói tính tình của thiên tử lạnh lùng, hỉ nộ vô thường, ngươi chỉ cần an tĩnh một chút liền sẽ không gây ra đại hoạ như vậy.”

Trong lòng mẫu thân của nữ tử kia còn tràn ngập sợ hãi, bọn họ thiếu chút nữa đã chết trong yến hội vừa rồi.

Nàng nhịn không được lại tiếp tục trách cứ nữ nhi của mình: “Hoàng thượng sờ mặt của một nam sủng đáng để ngươi đại kinh tiểu quái như vậy sao?”

Nữ tử kia thút thít: “Hắn là một tên quân chủ vừa hoang đường vừa tàn bạo…..”