Chương 1

Bên trong hoàng cung rất ít khi tổ chức những yến hội náo nhiệt như bây giờ.

Hoàng đế hiện tại của Đại n là một quân vương tàn bạo, đăng cơ lúc còn niên thiếu, thống trị quốc gia được ba năm, mang đến cho Đại n chỉ có hỗn loạn và gϊếŧ chóc.

Những đại thần và người thân của bọn họ bị mời đến đây đều vô cùng căng thẳng, không dám phát ra tiếng cười nói to dù chỉ một chút, khi nói chuyện đều sẽ hạ giọng xuống.

“Tâm tình hôm nay của bệ hạ rất tốt, ta chưa bao giờ thấy ngài ấy lộ ra vẻ mặt ôn hoà như vậy bao giờ.”

“Nhưng mà sắc mặt của Hạ công tử bên cạnh bệ hạ rất khó nhìn.”

Giọng nói của đại thần kia càng thêm bay bổng nhẹ nhàng, nói với người bên cạnh: “Hắn đều đã phải ngồi vào vị trí của hoàng hậu, làm sao mà sắc mặt có thể tốt được.”

Bên trong giọng nói của vị đại thần nọ mang theo chút thương hại.

Có người cảm thấy buồn cười, nhỏ giọng nói: “Nếu ta mà là hắn, ta dù có chết cũng sẽ không chịu sự nhục nhã như vậy.”

Nhóm sĩ phu đều có chút khí khái, bọn họ vừa thanh cao vừa kiêu ngạo, khinh thường Hạ Ẩn Chi cam nguyện làm nam sủng.

Trong lịch sử của Đại n không phải chưa từng có hoàng đế nào thích nam phong, trên thực tế nhóm sĩ phu cũng rất buông thả, trong đám người bọn họ cũng có người nuôi nam sủng.

Nhưng Hạ Ẩn Chi không giống, Hạ gia từng là danh môn thế gia, phụ thân của Hạ Ẩn Chi từng là sư phó của hoàng đế, còn ca ca Hạ Phồn Chi của y cũng là bạn học của hoàng đế.

Gia tộc dệt hoa trên gấm như vậy giống như đổ thêm dầu và lửa, trong một đêm bị hoàng đế tàn sát, chỉ còn lại một mình Hạ Ẩn Chi.

Ánh mắt của mọi người bí ẩn đảo qua khuôn mặt như ngọc của Hạ Ẩn Chi, đều ở trong lòng chỉ chỉ trỏ trỏ, như vậy còn không bằng chết đi…….

Mất đi tôn nghiêm còn khó chịu hơn so với chết.

Hạ Ẩn Chi ngồi ở dưới ánh sáng, bạch y thanh lãnh, ánh nến hắt lên gương mặt hắn, con ngươi đen nhánh bị ánh sáng chiếu xạ vào giống như bị hút hết, vừa linh hoạt vừa kỳ ảo còn kỳ bí.

Diêu Hi xem đến mê mẩn, một tay chống trên án kỉ, hơi nghiêng người về phía bàn của Hạ Ẩn Chi, một tay khác duỗi ra muốn ra muốn sờ mặt của y.

Hắn cũng không quản không khí xung quanh mình đột nhiên trở nên tịch mịch.

Liền ở lúc ngón tay sắp chạm đến mặt của Hạ Ẩn Chi, Diêu Hi bỗng nhiên nghe được một tiếng “A” nhẹ nhàng, là âm thanh kinh ngạc của nữ tử được truyền đến từ ghế ngồi của nữ quyến nhà đại thần.

Giọng nữ dễ nghe làm Diêu Hi lập tức thanh tỉnh, hắn chán ghét nhăn mi lại, vừa thống hận vừa căm ghét nhìn về phía âm thanh phát ra.

Yến hội lặng ngắt như tờ, ánh mắt mọi người đều chuyển động theo nhất cử nhất động của Diêu Hi.