Chương 5: Phạm sai lầm

Trịnh Đình là một lang quân tốt được người người khen ngợi, hắn ta nổi tiếng là người si tình với thê tử, mọi người đều nói rằng hắn ta trọng tình nghĩa, cho dù thê tử không sinh được, hắn ta cũng không muốn nạp thϊếp, cho nên hắn ta đã giành được biết bao nhiêu danh tiếng tốt?

Trong khi danh tiếng của hắn ta càng ngày càng tốt, thì tin đồn Dung Thù ngang ngược không nói đạo lý, được sủng sinh kiêu đã lan truyền khắp nơi, thì ai sẽ đi sâu vào tìm hiểu tất cả những thành tựu của Trịnh Đình ngày hôm nay, ngoài nỗ lực của chính bản thân hắn ta, kỳ thật phần lớn là nhờ quan hệ bám váy đàn bà, dựa vào Dung gia.

Cũng sẽ không có người nào đi nghiên cứu kỹ càng, Dung Thù cũng chưa bao giờ ngăn cản hắn ta nạp thϊếp, là do hắn ta tham cái hư danh kia, muốn lấy lòng nhà vợ mình mà thôi.

"Ta nói chuyện với Dung Thù không đến lượt một người ngoài như ngươi xen vào." Trịnh Đình không dám nổi giận với Dung Thù, bèn trút giận lên Hoắc Tiêu.

"A Tiêu không phải người ngoài." Dung Thù lạnh lùng: "A Tiêu là nghĩa tử của dì ta, là biểu đệ của ta." Cha mẹ của Hoắc Tiêu đều là thành viên của Dung gia quân, cả hai đều chết trong một trận phục kích, sau đó được người dì không có con cái của Dung Thù nhận nuôi.

"Dung Thù, nàng cũng chỉ lớn hơn ta có một tháng, biểu tỷ kiểu gì hả?" Hoắc Tiêu nhịn không được giậm chân.

"Lớn hơn một giờ cũng là lớn, lớn hơn một phút đồng hồ cũng là lớn, tiểu đệ à." Mặc dù Dung Thù chỉ làm mặt lạnh khi đối mặt với Trịnh Đình, nhưng vẫn có thể vừa nói vừa cười với Hoắc Tiêu.

Trịnh Đình từ trước đến nay vẫn luôn thù hằn với với mớ con cháu Dung gia quân này, giọng điệu cũng bất mãn: "Dung Thù, trong lòng nàng có còn xem ta là phu quân không? Nàng đối xử với ta lạnh lùng như thế, thế mà lại vui vẻ trò chuyện với ngoại nam."

Không biết mình đang nghĩ gì, nhưng Trịnh Đình không thích nàng ở chung với những huynh đệ trong quân, mỗi khi nàng ở cùng những huynh đệ đó, Trịnh Đình cảm thấy mình như người ngoài cuộc, không thể bước vào cuộc sống của Dung Thù.

Xuất thân của hai người quá khác biệt, Trịnh Đình chết cũng không muốn thừa nhận, trong lòng hắn ta cảm thấy vô cùng tự ti.

"Trịnh Đình, nếu như ngươi còn muốn thể diện, hãy lên xe cùng với ngoại thất của ngươi đi." Cuối cùng Dung Thù cũng liếc mắt nhìn Trịnh Đình lần nữa, Trịnh Đình lập tức ỉu xìu, ánh mắt nàng tràn đầy lạnh lùng, điều này làm cho lòng Trịnh Đình vô cùng bất an.

Trịnh Đình thật sự rất yêu Dung Thù, lời hứa của hắn ta với Dung Thù đều là sự thật, nhưng Dung Thù đối với hắn ta mà nói là tiên nữ trên bầu trời, hắn ta phải toàn tâm toàn ý nâng niu trong lòng bàn tay, sủng ái nàng, dần dà hắn ta cũng sẽ mệt mỏi, hắn ta cũng muốn được làm nam nhân được nữ nhân hầu hạ.

Cưới một quý nữ như Dung Thù là điều hắn ta chưa từng mơ tới, làm sao hắn ta có thể yêu cầu một nữ nhân cao quý như vậy phục vụ mình chứ?

Ngay cả khi ở trên giường, hắn ta cũng thận trọng, sợ nàng sẽ không vui, sợ nàng sẽ mệt, sợ nàng không tận hứng, mỗi lần thấy nàng hứng thú hắn ta liền biết tốt mà dừng lại, không dám giày vò nàng nhiều, khi xong việc hắn ta phải giúp nàng lau người, sợ nàng không hài lòng.

Cứ thận trọng như vậy, việc đôn luân với Dung Thù đã trở thành một loại áp lực tâm lý.